Tôi gọi tiếp viên hàng không rót một chén nước ấm và một ly nước trái cây hâm nóng, dùng miệng thổi một chút thấy đã không còn nóng mới nói: " Vũ Tình, uống chút nước vào đi." Tôi nhẹ nhàng gọi, cô ấy vẫn nhắm chặt mắt, lắc đầu.
Trong lớp, cô gái nhút nhát và hướng nội nhất – Diệp Hiểu Thanh cũng giấu cho riêng mình bí mật thầm kín của một ngày mưa nào đó. Giờ tan học buổi chiều, mưa đã rơi nhẹ hơn trước. Do đó, tiếng ồn bên ngoài cửa đặc biệt rõ ràng.
Cậu Kiềm Chế Một Chút FULL , chương 7 của tác giả Tùng Tử Trà cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Cái nhiệt huyết của học bá khó có khi tro tàn lại cháy, cân nhắc hỏi cậu mình: "Có phải con cũng nên tìm một chỗ thực tập không?" Cậu nghĩ, đều đã 20 tuổi như Đoàn Chấp, nhưng Đoàn Chấp không còn dùng tiền trong nhà gửi nữa mà cậu thì vẫn được cậu mình chu cấp
Trong phòng le lói ảm đạm, đèn không bật, bức màn cũng kéo chặt, ánh sáng mông lung từ khe hở lộ ra một chút. Anh khẽ hừ một tiếng, ở trên giường trở mình, cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ, eo giống như sắp gãy lìa.
oAa5b. Cuối tuần trôi qua thật nhanh Quý Thư Ngôn lại quay trở về với công việc thường tuần tiếp theo Đoàn Chấp vẫn không xuất hiện, ngay cả trong vòng bạn bè cũng chẳng đăng gì cũng không có cập nhập hồ sơ mới. Hắn giống như giọt nước đột nhiên tan biến khỏi thế Thư Ngôn cũng đã quen dần với việc người luôn có thói quen, giống như từ đầu anh vẫn không quen với việc Đoàn Chấp xuất hiện ở trong nhà mình, hận không thể cần chổi quét người ra khỏi cửa. Về sau anh lại cảm thấy việc Đoàn Chấp ngồi trên sô pha nhà mình là chuyện hết sức bình thường. Bây giờ cũng chỉ là một lần nữa, một lần nữa thích là đôi khi Quý Thư Ngôn sẽ bất giác ngẩng đầu lên giữa lúc làm việc, thấy vật trang trí hình con rắn nhỏ mà Đoàn Chấp đưa cho đặt trên bàn, anh lại thấy hơi phân mắt đã đến thứ năm, sau ca phẫu thuật Quý Thư Ngôn mệt mỏi ngã nằm trên ghế trong văn phòng, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động. Y tá bên cạnh vừa rồi gọi đồ ăn khuya, cầm một suất đưa anh. Anh nhận lấy thì phát hiện đó là một phần canh cùng hai miếng cơm nắm, mua từ quán ăn nhỏ sát bên bệnh viện, mùi vị tạm ổn, không ngon cũng không khi ăn xong hai miếng cơm nắm Quý Thư Ngôn tiếp tục viết biên bản, viết xong lại kiểm tra lại xem có để sót gì không. Anh mệt mỏi nằm trên bàn một lúc mới miễn cưỡng chuẩn bị ra cùng đồng nghiệp đang trực ca đêm chào hỏi rồi đi ra cửa bãi đậu xe của bệnh viện, lúc này xe không còn nhiều như ban ngày nên anh có thể dễ dàng tìm được xe của nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, lúc cảm thấy mệt mỏi muốn nhanh chóng về nhà càng dễ gặp sự cố.*Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm câu này ý chỉ đã nghèo khó khổ sở, khó khăn lại gặp thêm rủi ro, trở không nổ máy được, động cơ cũng không đánh được bãi đỗ xe yên tĩnh anh thử vài lần cũng không khởi động được, chiếc xe giống như một con rùa già ăn vạ nằm bất động trong bãi để Thư Ngôn "....."Anh bất lực dựa vào bánh lái, trong giây phút này anh cảm thấy rất chán nản, trong lòng xác định sẽ ở lại trong bệnh viện một đêm. Nhưng dựa được vài phút, anh đành miễn cưỡng từ trong xe bước xuống chuẩn bị gọi taxi chở về nhà, ngày mai sẽ hẹn cửa hàng 4S tới bệnh viện kéo xe hiện tại đã gần mười hai giờ, anh chờ ở cửa bệnh viện hơn mười phút, vẫn chưa có xe đến đón. Đang lúc cau mày không ngừng tăng thêm tiền phí, trong gió đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng phanh gấp. Quý Thư Ngôn theo bản năng ngước mắt lên, phát hiện có một chiếc motor đậu trước mặt mình, trông có chút quen mắt. Anh hướng mắt lên trên liền bắt gặp một đôi mắt đào hoa phía sau chiếc mũ bảo hiểm màu Đoàn Quý Thư Ngôn chậm lại một không nghĩ sẽ cùng Đoàn Chấp chạm mặt trong tình huống như vậy. Đã hơn nửa tháng hai người không gặp mặt, đột nhiên đụng phải lại rất bối rối. Anh thậm chí có chút không tin vào mắt mình, hoài nghi liệu đây có phải là một người giống Đoàn Chấp hay ngay sau đó, người này liền cởi mũ bảo hiểm. Dưới ánh trăng sáng dịu quả nhiên lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, xán lạn anh Chấp so với anh còn kinh ngạc hơn, "Sao chú lại ở đây, bây giờ chú mới tan làm à?"Quý Thư Ngôn gật đầu, "Ừ, vừa mới tan làm, đang chuẩn bị về nhà."Đoàn Chấp liếc mắt nhìn Quý Thư Ngôn từ trên xuống dưới, "Bác sĩ các chú thật đúng là vất vả. Xe chú đâu, chú không lái về sao?""Hỏng rồi" Nói về việc này Quý Thư Ngôn liền cảm thấy có chút buồn bực, "Vừa nãy chiếc xe không biết bị hỏng chỗ nào, không khởi động được, tôi chỉ có thể gọi taxi về trước nhưng vẫn không thấy ai nhận đơn."Dứt lời anh lại cúi đầu nhìn điện thoại, tốt lắm, vẫn như cũ không có người nhận thở dài trong lòng thầm nghĩ bệnh viện của bọn họ cũng không tính là vùng sâu xa hẻo lánh, thế nào mà hôm nay lại khó gọi xe như lúc lo lắng tới phát sầu, một bàn tay thon dài vươn tới lấy đi chiếc điện thoại trong tay anh."Đừng chờ nữa, cháu đưa chú về." Đoàn Chấp cầm của Quý Thư Ngôn trống không, ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, trong lòng thập phần rối là trước đây anh sẽ cảm thấy bình thường, Đoàn Chấp đưa anh về nhà cũng chỉ là giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng giờ anh lại do dự, nhớ tới những gì Quý Viên nói, Đoàn Chấp vất vả lắm mới quen được với một người cùng tuổi, hai người họ còn đang ở trong mối quan hệ yêu đương. Anh hẳn là nên suy nghĩ vì Đoàn Chấp, giữa hai người nên ít tiếp xúc tránh cho Đoàn Chấp phải chịu ảnh hưởng."Thôi bỏ đi" Quý Thư Ngôn nói, "Cậu cũng phải về trường, tôi không làm trễ thời gian của cậu." Anh lấy lại điện thoại từ trong tay Đoàn Chấp, nhưng Đoàn Chấp lại lùi về sau khiến lòng bàn tay anh rơi vào khoảng không."Chú thật sự để ý chuyện cháu đưa chú về sao?" Điện thoại của Quý Thư Ngôn ở trên ngón tay Đoàn Chấp xoay một vòng, lông mi hắn hơi rũ xuống, che đi một tia hung dữ nơi đáy mắt, giọng nói không nhanh không chậm, điềm đạm mà lạnh lùng, "Đều đã mười hai giờ rồi, chú thà lạnh cóng ở ngoài đường cũng không cần cháu đưa về, cháu so với virus còn đáng sợ hơn sao?"Quý Thư Ngôn nghĩ, Đoàn Chấp thế này quả thực là đang trả đũa anh trước đến nay anh chưa bao giờ có thể đối phó với Đoàn Chấp, nhất là khi Đoàn Chấp không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh, mím môi, đầy thương tâm như thể bị anh ghét bỏ, anh liền cảm thấy áy náy vô là do hành vi của anh ít nhiều cũng tổn thương người, có lẽ Đoàn Chấp cũng chưa nghĩ nhiều."Vậy đi thôi," Quý Thư Ngôn lùi lại một bước, "Nếu cậu không chê phiền phức.""Không phiền" Một giây sau Đoàn Chấp đã thay đổi sắc mặt, trực tiếp đội mũ bảo hiểm lên đầu Quý Thư Ngôn, ngón tay linh hoạt giúp anh cài chốt, "Chú lên đi."Quý Thư Ngôn đứng im vài giây cuối cùng vẫn ngồi lên. Trước đây anh chưa từng ngồi xe máy, cũng không biết phải để tay chân như thế nào, bàn tay anh đặt hờ trên eo trên bụng Đoàn Chấp, cũng không dám dùng sức, chỉ miễn cưỡng để chính mình không bị ngã Đoàn Chấp lại cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của anh, tay cầm lái của hắn bất giác nắm chặt hơn một chút. Hắn nghĩ thầm, may là hắn đi chiếc BMW latte này nếu không hắn sẽ không có cơ hội chở Quý Thư Ngôn về."Vậy cậu đi chậm một chút." Quý Thư Ngôn thấp giọng Chấp từ kính chiếu hậu nhìn Quý Thư Ngôn, khuôn mặt anh khi đội mũ bảo hiểm của hắn thật nhỏ nhắn, màu mũ đỏ rực càng khiến cho gò má anh thêm ửng hồng."Được."Đoàn Chấp quả thực đi chậm, Quý Thư Ngôn ngồi ở phía sau có cảm giác khá mới lạ, anh đã quen với chiếc ô tô êm ái ổn định, lại không ngờ đêm hôm khuya khoắt như này lại ngồi trên xe chiếc motor của người nhíu mày, mơ hồ nhớ lại bộ phim thần tượng mà đồng nghiệp xem trưa nay, hình như trong phim cũng có tình tiết như này, nữ chính ngồi phía sau motor của nam chính, tiếp đó hai người cùng nhau đi ngắm biển về lắc đầu ném cái ý nghĩ linh tinh này ra ngoài, ngẩng đầu hỏi Đoàn Chấp, "Sao tự nhiên cậu lại đi ngang qua bệnh viện, trùng hợp vậy sao?"Đoàn Chấp lại nói, "Không phải trùng hợp, dạo này cháu hay đi ngang qua đây, biết đâu khi chú tan làm, cháu có thể giả bộ ngẫu nhiên gặp được."Gió đêm thổi ù ù, giọng nói của Đoàn Chấp cũng bị gió thổi đến rơi rớt tan Quý Thư Ngôn lại nghe được rành mạch."Hôm nay không phải cháu đã gặp được sao." Đoàn Chấp cười Thư Ngôn không nghĩ tới mình sẽ nghe được đáp án này, anh căng thẳng nắm chặt áo Đoàn Chấp, một lúc sau mới nói, "Cậu vì cái gì......"Đoàn Chấp không nghe rõ ở phía trước lớn tiếng hỏi, "Chú nói gì?"Quý Thư Ngôn cũng không thể không lớn tiếng, "Tôi nói không phải cậu đang hẹn hò với người khác sao, tại sao lại còn muốn tới bệnh viện."Đây chính là một chân đạp hai thuyền, không được, vẻ mặt Quý Thư Ngôn đầy nghiêm túc suy nghĩ, tuy rằng anh không muốn làm thuyền nhưng cái ý tưởng này của Đoàn Chấp thật không tốt, cần phải ngăn chặn. Nhưng anh còn chưa nghĩ xong, chỉ kịp nghe một tiếng kít, Đoàn Chấp đã dừng xe họ tình cờ đi ngang qua một con ngõ nhỏ vắng vẻ, bốn bề vắng lặng. Tiếng động cơ motor của Đoàn Chấp trong đêm tối rất rõ ràng, Quý Thư Ngôn không kịp chuẩn bị đập thẳng vào lưng Đoàn Chấp, đầu có chút không đợi anh lên tiếng, Đoàn Chấp đã quay đầu, sắc mặt không có ý tốt hỏi, "Chú nghe thấy ai nói cháu đang hẹn hò, ai tạo ra tin đồn này cho cháu?"Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới, còn có thể là ai, bên người Quý Thư Ngôn ngoại trừ Quý Viên còn ai có thể nói nhảm được Thư Ngôn bị Đoàn Chấp hỏi đến phát ngốc."Không phải cậu cùng với một nam sinh khác thường xuyên ra ngoài hẹn hò sao." Quý Thư Ngôn từ phía sau mũ bảo hiểm nhìn Đoàn Chấp, "Quý Viên nói người kia theo đuổi cậu rất lâu rồi, gần đây rốt cuộc cậu cũng đồng ý làm quen, ý tôi không phải nói cậu ta nhất định sẽ là bạn trai của cậu, tôi chỉ nói khả năng hai người đang......mập mờ...."Anh không biết nên giải thích thế nào, nhìn bề ngoài của Đoàn Chấp rất giận dữ, đặc biệt sau khi anh nói ra hai chữ "mập mờ" cuối cùng, ánh mắt Đoàn Chấp càng thêm hung Thư Ngôn thức thời ngậm miệng lại, nếu còn không im, anh cảm thấy Đoàn Chấp muốn nổi điên đến nơi Đoàn Chấp cuối cùng cũng hiểu ra, cái người gần đây thường xuyên ra ngoài cùng hắn, lại còn đang theo đuổi hắn, còn có thể là ai ngoài tên ngốc Tần Chiếu Chấp đau đầu mà ấn sống mũi không biết nên nói gì cho phải, lời đồn này sinh ra như thế nào hắn là người rõ ràng nhất, hắn con mẹ nó so với Đậu Nga còn oan ức hơn.*Đậu Nga là một cô gái nghèo nhưng coi trọng lễ tiết. Nàng quyết thủ tiết vì chồng nên đã cương quyết cự tuyệt Trương Lữ Nhi khi nhiều lần bị hắn dở trò đồi bại. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ cách ép buộc Đậu Nga bỏ thuốc độc vào cháo của Thái Bà...nói chung là oan ứcHắn dứt khoát xuống xe đứng đối diện với Quý Thư Ngôn, còn thuận tay cởi mũ cho Chấp khẽ cúi người xuống, ánh mắt ngang tầm với Quý Thư Ngôn, "Trong mắt chú cháu là một kẻ lăng nhăng như vậy sao, thay người yêu như thay áo? Còn chưa đến mấy ngày đã thích người khác?"Quý Thư Ngôn không dám nói, chỉ có thể chột dạ mà lắc Chấp cười lạnh một tiếng, căn bản không như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn trong chốc lát, nhìn đến cả người Quý Thư Ngôn đều không được tự nhiên, nhìn đến độ anh cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, Đoàn Chấp lại đột nhiên cười."Vậy chú thì sao, chú Quý, chú thấy thế nào nếu cháu cùng người khác hẹn hò?" Hắn nhẹ giọng hỏi Quý Thư Thư Ngôn bị hỏi đến hô hấp cứng im lặng một lúc lâu sau đó mới nói, "Cậu hẹn hò với ai là tự do của cậu."Đoàn Chấp không vừa lòng với đáp án này, nhưng hắn biết có ép hỏi cũng không có kết quả. Quý Thư Ngôn giống như một chiếc vỏ sò, tầng tầng lớp lớp đề phòng, lại còn ràng buộc cả đống trách nhiệm cùng đạo đức khó hiểu, cho dù có cậy nửa ngày cũng đào không ra một câu nói mặt hắn khó đoán nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn trong vài giây, đột nhiên nói, "Nói dối sẽ bị sét đánh, chú Quý đã nghe qua câu này chưa?"Quý Thư Ngôn quay mặt sang một bên không để ý tới Chấp cười một tiếng cũng không để ý, hắn nhẹ giọng giải thích, "Cháu không hẹn hò với ai cả, học trưởng cùng khoa có mở một phòng làm việc bên ngoài để kiếm thêm thu nhập, cháu cũng làm việc ở đó, gần đây đang thiếu người lại đúng lúc đụng phải Tần Chiếu, cháu liền gọi cả cậu ta theo. Nhưng cháu cũng nói rõ ràng với cậu ta rồi, cậu ta là 1, cháu cũng là 1, mô hình của chúng cháu không hợp nhau, cậu ta đã sớm không theo đuổi cháu nữa." Nói thật, hắn cũng không nghĩ tới Tần chiếu so với hắn còn thấp hơn mười centimet, vậy mà lại ảo tưởng hắn là 0. Sau khi biết sự thật, hắn suýt chút nữa đấm cho Tần Chiếu tỉnh táo khi nhìn vẻ mặt của Quý Thư Ngôn, ngọn lửa nhỏ trong lòng hắn lại ngo ngoe rục rịch, đặc biệt muốn bắt nạt dựa nửa người vào xe máy nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Quý Thư Ngôn, nhỏ giọng dỗ dành, "Cháu không có di tình biệt luyến, gần đây không tới tìm chú là bởi vì quá bận, cũng sợ chú ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại thấy xấu hổ."Đúng là hắn bận thật, một mặt hắn lạnh nhạt với Quý Thư Ngôn khiến anh cảm nhận được cuộc sống thiếu hắn, lo được lo mất một chút, cũng là sự lời này Đoàn Chấp vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra. Vẻ mặt hắn vô tội nhìn Quý Thư Ngôn giống như một chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ ngoài cửa, ánh mắt sạch sẽ lại nóng tim Quý Thư Ngôn đập loạn cả rất nhanh anh lại thấy kỳ quái cau mày hỏi Đoàn Chấp, "Một là có ý gì?"Anh thật không hiểu, anh không hay xem mấy thứ này trên Internet, bất kỳ thuật ngữ kỳ lạ nào trên Internet - một cái anh cũng không Chấp bị hỏi đến sửng sốt, mãi mới ý thức được Quý Thư Ngôn thực sự đang nghiêm túc hỏi mình, hắn không nhịn được mà cười rộ lên."Chú không biết à?" Hắn cười đến không ngừng được, đứng sát lại gần Quý Thư Ngôn, trêu chọc nói, "Muốn biết không?"Quý Thư Ngôn cau mày, nhìn vẻ mặt Đoàn Chấp là biết đây không phải chuyện gì tốt nhưng anh lại không nhịn nổi tò mò ở trong lòng, liền cẩn thận gật Chấp cười rộ lên, hắn chậm rãi nghiêng người về phía trước cùng Quý Thư Ngôn dựa sát vào nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau, nếu tiến gần hơn một chút có thể hôn Thư Ngôn muốn trốn nhưng bị Đoàn Chấp ngăn lại. Khoảng cách giữa hai người rất gần chỉ cách nhau vài Chấp chớp chớp mắt, ánh mắt dừng trên môi Quý Thư Ngôn, rõ ràng cái gì hắn cũng không làm vậy mà xung quanh lại tràn ngập sự áp bức khó tả. Trên người hắn có mùi hương gỗ mun nhàn nhạt cùng mùi thơm của hoa hồng, giống như gông cùm xiềng xích cuốn lên người, cuốn chặt lấy Quý Thư Ngôn khiến anh không thở thở của anh trở nên nhẹ hơn, mùi hương đó dường như dọc theo chóp mũi rồi lan tới đại não, khiến anh có chút mơ màng buồn ngủ, gần như muốn Chấp nâng cằm, ghé sát bên tai Quý Thư Ngôn thì thầm, "1 chính là chồng của người kia."Hắn thổi ra dòng khí nóng mơn trớn bên tai Quý Thư Ngôn, mắt thường còn có thể thấy rõ vành tai anh đang đỏ rực lên. Hắn còn ngại chưa đủ, lại nhẹ giọng nói thêm một câu, "Cháu nói thích chú, chính là muốn làm chồng của chú."Rốt cuộc Quý Thư Ngôn cũng không thể nhịn được nữa, một tay đẩy người ra. Anh hoài nghi Đoàn Chấp đang giở trò lưu manh với mình, nhưng anh lại không có chứng Chấp đột ngột bị đẩy cũng không khó chịu, hắn chỉ nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn cười như không hẻm nhỏ vắng vẻ này vào mười hai giờ đêm không có lấy một bóng người, chỉ có Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn, hai người, một chiếc motor, còn có một cây ngô đồng ở đầu ngõ, cao vút như cái Thư Ngôn không hiểu vì sao lại không dám ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp. Nhưng để nói rằng anh thật sự rất giận, cũng không cúi đầu nhìn một mảnh ánh trăng ngưng tụ trên mặt đất, bóng cây đung đưa, mảnh trăng kia cũng đung đưa theo nghe thấy Đoàn Chấp hỏi "Chú Quý, mấy ngày nay cháu không đến quấy rầy chú, chú thấy vui sao?"Quý Thư Ngôn không cử động cũng không nói chuyện, trong lòng lại nhẹ nhàng lắc lắc không thậm chí còn không quen."Cháu rất khó chịu, cháu cứ nghĩ mình có thể kiên trì lâu hơn một chút, nhưng mới có nửa tháng thôi, lại giống như qua cả một thế kỷ vậy," Đoàn Chấp nói thêm, "Thật khó khăn."Thật khó bao nhiêu tình ý không kịp nói ra đều đọng lại ở ba chữ này, hắn phải dùng nghị lực lớn nhất để kiềm chế chính mình không ra khỏi cửa, không gửi tin nhắn cho Quý Thư Ngôn, nhẫn tâm làm bộ như trên thế giới này không có Quý Thư Ngôn, rồi lại trằn trọc trong đêm khuya, ở giữa môi răng đều là cái tên cuộc Quý Thư Ngôn cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Đoàn Chấp nói không nên cây ngô đồng rơi trên người Đoàn Chấp, người mà so với anh còn nhỏ hơn mười ba tuổi, là bạn của cháu trai anh, cao lớn đứng ở trước mặt anh ngay cả ánh trăng cũng muốn ngăn cản. Kỳ thật anh hoàn toàn có thể thực hiện lời hứa của mình, nói rằng anh vẫn luôn chào đón Đoàn Chấp tới nhà, nhưng không hiểu vì sao giờ phút này anh lại không dám nói. Trong lòng anh dường như có dự cảm, chỉ cần anh nói những lời tốt đẹp, mọi chuyện sau đó sẽ không còn do anh làm Đoàn Chấp lại cố tình hỏi, "Chú Quý, chú nói chú sẽ không đuổi cháu ra khỏi cửa, những lời này còn tính không, mấy ngày nữa cháu có thể tới tìm chú chứ?"Yết hầu Quý Thư Ngôn như bị thứ gì đó chặn lát sau, anh mới nhẹ nhàng gật đầu, thở dài một tiếng, "Vậy đến đi."Đoàn Chấp có được câu trả lời mà hắn muốn, lại nhìn Quý Thư Ngôn thêm một lát, mới một lần nữa đem mũ bảo hiểm đội lên cho Quý Thư Ngôn. Hắn sải bước ngồi lên motor, "Đi thôi, cháu đưa chú về nhà."_____________Lời của tác giảViết đến đây chắc hẳn cũng rất rõ ràng rồi, kỳ thật hai người bọn họ bây giờ chính là mũi tên đôi, nhưng Đoàn Chấp lại là mũi tên siêu ~ thô ~ mà chú Quý của chúng ta chỉ là cái tiểu mầm nhỏ thui. Chú Quý cảm thấy mình chiều Đoàn Chấp quá nhiều, là một người trưởng bối, trong túi sẽ có rất nhiều đạo đức kỳ kỳ quái quái, thật sự rất giống một cái vỏ sò!
Đam Mỹ Nguồn Editor Dâu, Ling, Tiên, Hà, Trang! 24,200 Hoàn Thành 062911 06/08/2022 Đánh giá từ 13 lượt Bạn đang đọc truyện Cậu Kiềm Chế Một Chút của tác giả Tùng Tử Trà. Trước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất chúng, tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục — Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên “Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?”Quý Viên mãnh liệt gật đầu “Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp hoặc Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe của cùng tác giả.
Tên truyện Cậu Kiềm Chế Một ChútTác giả Tùng Tử TràEditor Dâu, Ling, Tiên, Hà, Trang!Beta DâuTình trạng edit Đã hoàn_______Giới ThiệuTrước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất chúng, tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục - Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên "Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?"Quý Viên mãnh liệt gật đầu "Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!"Đoàn Chấp vừa lòng, sờ sờ đầu chó của cháu trai lớn trong tương lai "Chuyện này cứ để tớ lo."Rất lâu về sau, Quý Viên "Mẹ nó! Kẻ lừa đảo! Đồ khốn!"***Sau khi yêu đương với Đoàn Chấp, mỗi ngày Quý Thư Ngôn đều cảm thấy phiền não, bạn trai nhỏ tuổi cái gì cũng tốt, chỉ là quá mê làm bình tĩnh lên mạng tìm cố vấn Bạn trai quá dính người, giống như con chó nhỏ, một phút không thấy liền gâu gâu. Xin hỏi dưới tình huống không vứt bỏ, phải làm thế nào để cậu ấy yên tĩnh một chút?Mười phút sau, anh bị cấm ngôn."Khoe ân ái, cút!"-Tên khác "Về Việc Tôi Bị Bạn Thân Của Cháu Trai Mình Nhìn Trúng"Niên hạ?Nhất kiến chung tình?Hình thức theo đuổi vợ?CP Bề ngoài hơi tra, ngây thơ công X nhìn như cao lãnh chi hoa kì thật dễ mềm lòng, lạnh lùng đại mỹ nhân Ngọt sủng, niên hạ, yêu thầm trở thành sự thật, nhất kiến chung Bản edit chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad những nơi khác đều là trộm cắp cướp giật!!! Nếu muốn ủng hộ chúng mình thì hãy đọc ở nơi chính chủ nhé!!! Cám ơn những độc giả có tâm!!! Yêu các bạn nhiều *moa moa*____________________________________Truyện đã được beta những chắc vẫn còn nhiều lỗi!Các bạn đọc thấy chỗ nào chưa mượt, sai chính tả thì cứ cmt để mình sửa nhé. Mình rất thích với rất chăm đọc cmt, cmt nào mình cũng đọc hết á 😘Nhưng xin hãy cmt lịch sự!
Tên truyện Cậu Kiềm Chế Một ChútTác giả Tùng Tử TràEditor Dâu, Ling, Tiên, Hà, Trang!Beta DâuTình trạng edit Đã hoàn_______Giới ThiệuTrước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất chúng, tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục - Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên "Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?"Quý Viên mãnh liệt gật đầu "Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!"Đoàn Chấp vừa lòng, sờ sờ đầu chó của cháu trai lớn trong tương lai "Chuyện này cứ để tớ lo."Rất lâu về sau, Quý Viên "Mẹ nó! Kẻ lừa đảo! Đồ khốn!"***Sau khi yêu đương với Đoàn Chấp, mỗi ngày Quý Thư Ngôn đều cảm thấy phiền não, bạn trai nhỏ tuổi cái gì cũng tốt, chỉ là quá mê làm bình tĩnh lên mạng tìm cố vấn Bạn trai quá dính người, giống như con chó nhỏ, một phút không thấy liền gâu gâu. Xin hỏi dưới tình huống không vứt bỏ, phải làm thế nào để cậu ấy yên tĩnh một chút?Mười phút sau, anh bị cấm ngôn."Khoe ân ái, cút!"-Tên khác "Về Việc Tôi Bị Bạn Thân Của Cháu Trai Mình Nhìn Trúng"Niên hạ?Nhất kiến chung tình?Hình thức theo đuổi vợ?CP Bề ngoài hơi tra, ngây thơ công X nhìn như cao lãnh chi hoa kì thật dễ mềm lòng, lạnh lùng đại mỹ nhân Ngọt sủng, niên hạ, yêu thầm trở thành sự thật, nhất kiến chung Bản edit chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad những nơi khác đều là trộm cắp cướp giật!!! Nếu muốn ủng hộ chúng mình thì hãy đọc ở nơi chính chủ nhé!!! Cám ơn những độc giả có tâm!!! Yêu các bạn nhiều *moa moa*
cậu kiềm chế một chút