Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ ! - sauluoi . Books are a uniquely portable magic. Stephen King. Đăng Nhập Truyện Kiếm Hiệp; Tiên Hiệp; Tuổi Học Trò; Cổ Tích; Truyện Ngắn; Truyện Cười; Kinh Dị; Khoa Học - Kỹ Thuật; Tùy Bút; Tiểu Thuyết
Thể loại: Truyện Teen. Tình trạng: Hoàn Thành. Nguồn: Sưu Tầm. Truyện Em.. Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! của tác giả Cỏ thuộc thể loại truyện teen. Câu chuyện xoay nữ chính và nam chính. Lê Bảo Linh Đan là một cô gái có ngoại hình đạt tiêu chuẩn. Khuôn mặt xinh, dễ
Chào cả nhà., Vậy là hôm nay là ngày thứ 40 mình biết mình có B20, và là ngày thứ 35 uống Kháng Virus ARV. Mọi thứ dường như đang trở lại bình thường với những điều tốt đẹp. Cuộc sống vẫn cứ êm ả trôi theo như đúng như gì nó muốn. Ngay lúc này đây chưa bao giờ lòng mình cảm thấy nhẹ nhàng và thư thả
Sau khi mẹ Khánh Minh ra về anh đã gọi cho Thu Hà nhờ nhỏ chăm sóc nó dùm, thế rồi nhỏ chẳng dám ngủ vì sợ nó bị làm sao đấy thì không được. Nửa đêm nó tỉnh dậy, cảm giác toàn thân ê ẩm, lại còn đau đầu, cả người nóng rán, sờ tay lên trán thấy có miếng dán hạ sốt, chắc có người cứu rồi. Nó mở
Ngẫm lại câu "thương cho roi cho vọt cũng không sai". Có thương, người ta mới để ý từng li từng tí tới bạn. Có quan tâm, người ta mới đi tốn sức
"Đồ ngốc, bớt dễ thương lại cho anh nhờ" là câu chuyện kể về nghị lực phi thường của nữ chính - Gia Ân, sinh ra trong một gia đình nghèo khó lại có nhiều bất hạnh, cha mất sớm, cô lớn lên bên mẹ.
nner. Buổi học nhanh chóng kết thúc, nó và Thu Hà đang xoay sở để cho nó lết xác về kí túc thì tụi Gia Khanh đã xuống lớp nó, cũng may trong lớp còn nó và Thu Hà- Đan em có làm sao không?_ Minh Hoàng và Minh Anh hỏi nó- Không thấy mà còn hỏi_ Gia Khanh đá mỗi đứa một cái đứa kia phụng phịu làm nó phì cười- Hemmmm em không sao cả đâu. Mọi người về đi. Bây giờ em với Thu Hà về cũng Hà em đừng giúp nó xem có bò về được kí túc không nào. Sướng à không biết đường hưởng_ Gia Khanh lườm nó- Chị độc ác thế_ Nó bĩu môi- Bà lại ăn hiếp vợ tương lai của người ta đi_ Khánh Minh nãy giờ lên tiếng, vừa nói xong làm tất cả ồ lên trừ nó- Hai đứa không cần thiết thế đâu nhé. Chị đang FA nhé, mình Hoàng với Minh Anh chị cũng mệt rồi hen_ Gia Khanh nói- Đan bà bỏ tôi ư_ Thu Hà trưng bộ mặt đáng thương nhìn nóNó chỉ cười từ đầu đến cuối vì nó với Khánh Minh đang diễn cho hết ngày hôm nay Hai chị em muốn thì tự đi kiếm gấu nhé. Nào vợ lên anh đưa em về nào- Aaaaaaaa.... đừng có mà như thế_ Minh Anh cười Ngọt ứ chịu được- Vợ ghen với nó à. Hay anh bế vợ ra xe nhé_ Minh Hoàng cười cười nhìn Minh Anh- Tao nghĩ chơi với bốn đứa chúng mài luôn. Giờ chị với em cùng hội độc thân vui vẻ nhỉ_ Gia Khanh quay qua nói với Thu Hà, nhỏ cười tít cả mắt- Thế mà Đan em cứ chối mãi đi_ Minh Anh nói- Sao em cứ để chúng nó lừa nhỉ?_ Minh Hoàng khoác vai Minh Anh nói- Ừ nhỉ... quên mất hôm nay là ngày Cá. Cơ mà hai người cứ đùa đùa thành thật giờ- Ơ vốn dĩ nó là sự thật mà em nhỉ_ Khánh Minh quay qua nhìn nó cười. Nó chết luôn với anh quá. Suốt ngày thả thính nó ngập tràn thế là thế chỉ cười không nói gì vì biết nói gì bây giờ Hay hai người yêu nhau luôn đi_ Minh Anh nói- Chị phản đối_ Gia Khah đập bàn- Sao ạ?_ Minh anh ngây mặt hỏi- Hai đứa chúng mày tao đã phát điên giờ còn đến hai đứa này sao chị sống nổi- Vậy chị kiếm anh nào yê đại đi_ Minh Anh cười khì- Vợ quên là trai thấy bà Khanh là chạy mất dép à. Ai mà thèm yêu bả_ Minh Hoàng đứng nghịch điện thoại nãy giờ lên tiếng-Thằng mất dại này. Muốn chết hả_ Gia Khanh lườm Minh HoàngNó chỉ cười mãi, Thu Ha thì nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Không đúng như mọi người nói là họ là playboy èn playgirl cả nên không thân thiện với người bình thường, nhỏ thấy họ thân thiện quá đi ý một lúc sau nó mới được anh cõng về kí túc, Gia Khanh biết nó không đi lại được nhiều nên mua cho nó rất nhiều đồ ăn, có thể để nó làm đại lí bán đồ ăn cũng Hà đi ăn với Yến Anh và Hà Anh còn mình nó nằm trên giường ngủ. Nó đổi giường với Hà Anh ở dưới cho tiện việc đi lại. Nó gọi cho mẹ kể lễ không được an ủi xíu nào còn bị mẹ nó chửi cho vì tội hậu đậu mãi không chừa. Mẹ nó said con gái lớn ngần ấy rồi mà chẳng bao thay đổi chút nào. Ra thành phố ở mà chẳng khôn hơn được. Không biết bao giờ mới lớn ra được đi chứ. Như chị sau chẳng ma nào thèm nhìn, cứ ở đấy mà mơ đại gia nha con. Vừa lười nhác vừa vụng về hậu đậu đã thế lại còn suốt ngày ngủ. Sau không biết mày làm gì mà ăn hả con. Mẹ không nhận nuôi mày đâu nhá."[- Mẹ suốt ngày thế. Trước ở nhà cũng bị la bây giờ cũng bị la. Mẹ cứ đợi xem con sắp kiếm được thằng người yêu vừa đẹp trai còn tốt bụng, tóm lại là vô cùng perfect cho mẹ xem- Coi lại bị lừa nha con. Ở đấy mà mơ. Giờ mà yêu đương mẹ cho con về luôn à ha. - Sao trước mẹ bảo là không cấm con còn gì. - Nói thế thôi chứ mẹ đang sợ cho cũng không ai thèm rước mày cơ- Suốt ngày mẹ dìm con là sao- Ờ bởi vì mẹ thích thế- Con gọi mách ba à hen- Ok con yêu, gọi được mẹ cho mày thêm tiền cơ. Mà thôi bây giờ mẹ còn phải đi dọn cơm cho trai cưng của mẹ đây Mẹ ơi. - Gì nữa?. Đừng xin thêm tiền mẹ không có cho đâu nhá- Lúc nào cũng nghĩ xấu về con không à- Thế sao?- Mẹ ơi..... con nhớ mẹ quá- Hơ... có điên mới tin mài nha con. Tưởng mẹ không biết hôm nay là ngày Cá ư?- Tính lừa mẹ mà...- Con nghĩ mẹ là ai đấy hả. Mà thôi ăn uống gì đi nhé. Ốm ra đấy mẹ không có tiền thuốc thang đâu. Giờ mẹ đi ăn cơm đây]Nói xong mẹ nó tắt luôn không kịp để nó nói thêm câu nào. Suốt ngày khinh thường nó đi. Hứ..... nó chưa thấy ai giống mẹ luôn mất.
Đánh giá từ 189 lượt Nội dung chính trong truyện teen mới của tác giả Cò mang tên Em..... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! là câu chuyện xoay quanh nữ chính và nam chính. Lê Bảo Linh Đan là một cô gái có ngoại hình đạt tiêu chuẩn. Khuôn mặt xinh, dễ thương level max nên đôi khi chụp ảnh cứ bị cho là ảo. Tính cách giống con gái kiểu sáng nắng chiều mưa giữa trưa có sương mù... hòa đồng vui tính không còn chỗ chê. Hay cười lúc nào cũng có thể cười. Fan cuồng phim hàn và phim ngôn tình Trung Quốc. Hay mơ và ảo tưởng sau này sẽ lấy được anh chồng là soái ca ngũ đại tài phiệt...Hoàng Khánh Minh. Anh... đẹp trai không biết nên diễn tả như thế nào chỉ biết được chị nhà yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hơi cold boy xíu, nham hiểm và vô cùng nham hiểm. Mời các bạn cùng đón đọc truyện.
Văn án Truyện xoay quanh Lê Bảo Linh Đan và Hoàng Khánh Minh. Linh Đan là cô gái xinh xắn dáng yêu, có tính cách sáng nắng chiều mưa như bao đứa con gái khác. Cô là fan cuồng phim hàn và ngôn tình Trung Quốc. Cô cũng thường mơ ước sau này lấy được một người chồng soái ca.. Và sau này cô đã gặp được một người còn đẹp trai hơn mọi tưởng tượng của cô. Chỉnh sửa cuối 19 Tháng năm 2019 Chương 1 Tin vuiii Buổi trưa tranh thủ trước lúc ngủ, nó chôm cái điện thoại của mẹ, vắt chân lên giường lướt facebook và xem phim. Cứ mỗi lần như thế là nó lại ao ước nhanh đến ngày nó đậu vào trường chuyên để được mua điện thoại mới, chứ suốt ngày toàn phải đi mượn của mẹ Nó - Lê Bảo Linh Đan Xinh đẹp và dễ thương vô đối, nụ cười tỏa nắng cùng giọng nói khá ngọt èn học khá là giỏi thì có lẽ là những thứ khiến nó đã có người crush từ lúc học mẫu giáo. Trong mắt mọi người trừ bố mẹ, em trai và bạn thân thì ai cũng biết nó là một đứa học vô cùng giỏi, ngoan ngoan lại hiền lành dễ thương, lại vô cùng xinh đẹp. Nhưng một sự thật mà ít ai biết nó là một đứa max lười, đanh đá thì vô đối trẻ con không tưởng được, đã thế lại còn chảnh không ai bằng.. chẹp chẹp lại còn ăn khá là nhiều nữa, đã thế lại còn mê trai đẹp, chỉ là trai đẹp thôi, chứ con người nó không hứng thú với con trai đâu. Nó vừa mới thi xong kì thi vào Trung học phổ thông đúng hơn là một trường cấp 3 quốc tế có tiếng dành cho con nhà có điều kiện không thì cũng phải học cực giỏi. Đại diện cho hơn nghìn học sinh ở trường trung học cơ sở nó đăng kí thi. Ngôi trường là mơ ước của không chỉ riêng nó mà của rất nhiều phụ huynh và học sinh. Nó ngóng kết quả từng ngày. Bởi đây là cơ hội quyết định cuộc đời nở hoa hay bế tắc của nó. Vào được trường này cơ hội mở ra cho tương lai của nó là bao la, vừa được tiếp xúc với môi trường học tiên tiến vừa được học với nhiều trai đẹp, nghĩ đến là nó có đầy động lực rồi Không phụ công nó, page trường đã gửi danh sách học sinh trúng tuyển. Nó hồi hộp tay cầm còn run run, chứng kiến thời khắc lịch sử của cuộc đời. Nhìn và nhìn và nhìn.. thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng có tên nó. Nằm trong top 50 người có điểm cao nhất. Với số điểm có thể chấp nhận được Toán văn và anh 10. Với nó đây là kì tích. Nó thì quá xuất sắc về tiếng anh rồi nhưng toán thì chỉ có thể ở mức tạm. Bởi vậy mà nó sẽ học ban xã hội chuyên anh văn. Bây giờ thì chẳng quan tâm sáng trưa chiều tối gì. Nó nhảy tưng tưng trên giường la hét ầm ầm đập chăn đập gối, nó bị quá khích ấy mà. - Mày không ngủ thì để bố mẹ ngủ chứ làm cái gì mà la hét ầm lên vậy? _ Mẹ nó đứng ngoài cửa quát - Hey Mami con đậu rồi - Thật á.. bao nhiêu điểm. - 26/30 toán văn và anh yêu dấu 10. _ Nó nói - Toán thấp thế nhỉ? - Thế là được lắm rồi ý ạ. Mamiii điện thoại cụa con.. _ Nó trưng bộ mặt ngây thơ ra nhìn mẹ - Lúc nào cũng điện thoại. Rồi bây giờ thì trật tự cho tôi ngủ không đừng trách. - Okey mami. Nó vui quá, lăn lộn trên giường rồi đi khoe với thầy cô và mấy đứa bạn nó. Đây là trường chuyên nên trường nó chỉ duy nhất mình nó đăng kí thi. Nó là người duy nhất có thể mang danh dự về cho trường được. Có điều học ở đó xa nhà, nó phải ở lại kí túc xá trong trường, cuối tuần mới được về. Cái này làm nó không thích cho lắm vì xưa nay nó chẳng bao giờ xa bố mẹ nó cả. Bây giờ phải vậy không biết nó có quen không. Chỉ có điều cứ nghĩ đến việc được mua điện thoại max tiền và giao lưu với nhiều người học giỏi hơn, tiếp xúc nhiều người hơn và biết đâu lại gặp soái ca là nó mới có xíu động lực. Kết quả cũng đã có rồi, nó sẽ cố tận hưởng hết những ngày nghỉ hè ít ỏi còn lại, lo đi du lịch ăn uống chơi bời các kiểu để vào năm học mới. Cho đến hôm nhận được phiếu đăng kí lớp học chuyên. Nó không phải suy nghỉ nhiều mà đặt bút vào lớp chuyên anh văn. Thứ nhất nó học tốt nhất môn này thứ hai mẹ nó còn là giáo viên dạy tiếng anh thứ ba là nó có định hướng cho tương lai sau này.. Trước ngày nhập trường, nó đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ từ quần áo sách vở đồ dùng cá nhận.. - Mẹeeeee.. con muốn máy giặt. - Có chị là nhất. Giặt tay cho quen đi con. Sướng quá rồi bây giờ nếm mùi dần đi là vừa. - Giờ còn ai giặt tay nữa. Mẹ biết là con không biết giặt mà. Con bị dị ứng xà phòng. - Không lí do, không giặt không mặc ok. - Mẹ.. bố à.. Nó than vãn mà chẳng ai thèm nghe nó. - Chị lười vậy sau ai rước ở đó mà mơ soái ca đi. _ Thằng em nó đang xem TV ở đó lên tiếng - Kệ tao đi mậy. Muốn chết hả? - Lại còn đanh đá hay ăn hiếp kẻ yếu. - Êu cưng mai chị mày đi rồi nhóe. Đừng gây sự, ứ cho mượn điện thoại nữa giờ. _ Nó lườm thằng em nó - Mẹ ơi.. chị Đan hôm nay xinh gái nhỉ? - Hừ.. Rồi ba mẹ nó dặn dò đủ thứ trời đất mà nó cứ như nước đổ lá khoai. Chẳng vào đầu chữ nào cả. - Bla.. bla.. Mẹ không cấm con việc yêu đương hay mến một ai đó vì cảm xúc là của con. Nhưng đừng bao giờ đi quá giới hạn của nó. Mẹ không bắt con phải thích nghi mọi thứ và làm vừa lòng mọi người con chỉ cần sống sao cho phù hợp để không bất hòa. Đặc biệt với mấy người chung phòng, nó cũng như ở chung nhà vậy. Đừng để rồi cãi cọ không hay đâu. Rồi chị bớt tính tiểu thư chảnh chọe của chị đi cho mẹ nhờ. Và tuyệt đối cấm chơi bời đua đòi các thứ. Mình không phải đại gia nha con. Chi tiêu phù hợp không phải cứ có tiền là phung đâu nhá.. bla bla.. - Vâng.. vâng.. _ Nó gật gù. - Thôi đi ngủ sớm đi mai bố đưa đi. - Vâng. Con đi ngủ đây. Chỉnh sửa cuối 24 Tháng năm 2019 Chương 2 Môi trường mới - Cuộc sống mới - Bạn mới Sáng sớm, nó còn cuộn trong chăn ngủ ngon lành thì bị mẹ nó gọi dậy để chuẩn bị. Nó lăn lộn vài vòng dang tay ôm cái giường yêu dấu, xa chắc nó sẽ nhớ lắm. Nó mãi không muốn đứng dậy - Nhanh lên không muộn bây giờ. Mẹ nó kéo vali xuống nhà cho nó trong khi nó còn yêu thương cái giường chưa muốn dời đi. Mãi một lúc sau nó mới uể oải bước xuống và vào làm vệ sinh cá nhân Nhanh chóng từ đầu tóc bù xù với bộ áo ngủ kitty hồng, nó đã cột tóc đuôi ngựa bỏ mái thưa và mặc váy yếm bò. Kéo cái balo đã chuẩn bị từ hôm qua rồi chạy xuống dưới nhà. Ba nó thuê xe và cả hai cùng đi. Nó và ba nó đi đăng kí ở kí túc xá, nhận đồng phục thẻ học sinh rồi phiếu ăn ở cantin các thứ. Nhận chìa khóa phòng.. kí túc xá tuyệt vời hơn nó tưởng rộng rãi thoáng và vô cùng đẹp. Vấn đề là ba nó đã về và nó phải kéo hai cái vali lên tận tầng 3. Làm sao nó sổng nổi. Nó lết xác vừa than vãn tại sao không xuất hiện soái ca giúp nó. Nó ăn ở cũng hiền lành đã thế lại cũng xinh đẹp lắm mà. Thở dài.. giờ vác lên tớ tầng 3 chắc nó ngất luôn cũng nên. - Có cần giúp gì không? Nó quay lại là một bạn nữ vô cùng xinh đẹp ăn mặc vô cùng thời trang và ra dáng con nhà có điều kiện. - Em cảm ơn nhiều nhiều ạ. Chị là soái ca của lòng em. Người đó cười rồi hỏi nó - Mới vào lớp 10 hả? - Vâng ạ. _ Nó cười tươi - Chị là Gia Khanh lớp 12 chuyên toán 1. - Em là Linh Đan chuyên Anh1. Rồi chị đó giúp nó mang vali lên phòng nó. Đứng trước cửa phòng đã mở. Nó đoán là có người đến trước nó rồi. - Em cảm ơn chị ạ. Nó cúi đầu cười thân thiện - Không có gì. Chị đó nói rồi đi thẳng luôn. Nó ngóng đầu vào trong tóm lại là vô cùng tuyệt. Nó đang nghĩ sao phải tạo cái nhìn thân thiên nhất với mất bạn cùng phòng. - Chào mọi người_ Nó cười tươi - Oa.. bạn cùng phòng kìa. Xinh thế. _ Mấy người trong kia chayh ra chỗ nó đang đứng rồi giúp nó mang đồ vào trong. - Cảm ơn cậu_ Nó cười - Không có gì. À.. cậu là người vào cuối cùng nên phải ở trên đó. Thông cảm nhé - Không sao_ cười - Nào giới thiệu đi. Tớ là Hà Anh chuyên văn1, là trưởng phòng ở đây vì tớ vào đầu tiên nhé. _ cô bạn mỉm cười thân thiện và có phần tinh nghịch - Tớ là Thu Hà chuyên anh1. - Vậy là cùng lớp rồi. Tớ Linh Đan chuyên anh1_ Nó giới thiệu - Mình Yến Anh chuyên văn 1 - Vậy là hai cặp cùng lớp luôn này. Có gì sau giúp đỡ lẫn nhau nhé. _ Cả bốn đồng thanh xong quay qua cười. Giường của nó ở trên gác không sao nó quen việc leo cầu thang hàng ngày rồi mà.. Hạnh phúc nhất với nó bây giờ là ngả lưng xuống giường và ngủ một giấc. Đưa tay nhìn đồng hồ.. hiện tại là 3h chiều. Nó leo lên gác và thực hiện điều hạnh phúc của mình. 6h30' - Đan à, dậy tắm để đi ăn nào_ Thu Hà gọi nó - Mấy giờ rồi? Nó còn nhắm mắt hỏi - 6 rưỡi rồi - Ừ. Nó uể oải ngồi dậy. Chưa kịp tắm thay đồ thì bị tụi kia kéo luôn xuống cantin. Thích mỗi cái không phải nấu và rửa bát. Nó xếp hàng đợi lấy đồ ăn, và hiện tại nó đang gây sự chú ý của cả cantin với chân đi giầy lười còn mặc nguyên đồ lúc sáng chưa thay. Tóc có phần rối do vừa ngủ dậy, khuôn mặt thì dễ thương và không có biểu cảm gì ngoài việc uể oải. Trước nó toàn là nam và đương nhiên và nó được nhường lên phía trước. Nhanh chóng nó đã lấy được đồ ăn và ngồi và bàn. Nhìn khổ thân tụi kia đang phải xếp hàng dài. Nó khui chai nước uống rồi chống tay ôm má đợi tụi kia. - Trài ai gái xinh là xướng thế đấy_ Thu Hà và tụi kia đặt khay cơm xuống than thở - Hì_ Nó nhe răng cười Rồi tụi nó nhanh chóng giải quyết phần cơm của mình. Về phòng nó tắm giặt xong xuôi các thứ lên giường cầm điện thoại gọi cho mẹ nó. Xong tranh thủ bật facebook nó gật mình khi thấy bài viết trên page trường nó. Toàn là ảnh của nó lúc đứng xếp hàng lúc uống nước phồng má nghịch và cả lúc tay ôm mặt với biểu cảm dễ thương hết nấc. Cap "Phải chăng hoa khôi mới trường của chúng ta? Ai vậy? Lên tiếng đi" Bài viết được đăng tải khoảng 30' trước tức là lúc mà nó đang còn dưới cantin. Đọc bình luận cũng may toàn được khen chứ chưa bị ăn gạch đá nhiều. Nhắn tin nghịch ngợm một lúc thì nó cũng lấy sách vở ra học. - Đan bà thấy gì trên page chưa? _ yến anh cầm ipab ngạc nhiên hỏi nó - Thấy gì cơ? - Ảnh bà.. - À.. rồi. Chắc ai rãnh quá mà - Nhưng tha thứ cho tôi nhé. Tôi lỡ nói tôi biết bà và gửi link fb lên đó rồi. Còn khai luôn lớp của bà rồi - WHAT? - Sorry tôi không cố ý đâu_ Yến Anh trưng bộ mặt cún con nhìn nó Nó vội vàng cần điện thoại lên.. khủng bố với hơn 2k lượt kết bạn hàng trăm tin nhắn và thông báo - Tôi giếtttttt bà_ Nó lao từ trên gác xuống - Đồ phản bội bạn bè mà_ Thu Hà chép miệng cười nhìn nó và Yến Anh chơi mèo đuổi chuột - Hahaha_ Thu Hà vừa xem phim vừa cười. Nó hiện tại đang vô cùng không bình thường. Mọi bài viết từ đời xa xưa của nó cũng được đào bới lên. Tin nhắn thì không đếm hết mà toàn là những tin nó cho là vớ vẩn. Chắc nó phải khóa nick lại một thời gian chứ không thì.. Hiện tại nó đang là đề tại vô cùng hot trên page trường nó và học sinh trong trường. Thật là hết nói nổi. Đề tài hoa khôi mới Linh Đan học lớp chuyên Anh1 là đề tài mà chưa bao giờ hết hot Chỉnh sửa cuối 24 Tháng năm 2019 Chương 3 Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Cũng như mọi ngày 6h30' trong khi tất cả mọi người đều chuẩn bị cho buổi khai giảng đầu tiên ở trường mới thì nó còn cuộn trong chăn ngủ ngon lành 30' trước "Reng rengggg.." Đồng hồ báo thức của nó đổ chuông. Sau một vài giây nó bật đậy tắt cái đồng hồ ôm mặt một lúc rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Nó có bao giờ bỏ được cái bệnh "yêu ngủ" đâu mà. Lúc nào cũng bị mẹ nó cho một trận vào mỗi sáng sớm. Nhưng khổ nổi nó chưa bao giờ thay đổi được điều đó. Với nó ngủ là hạnh phúc nhất trên đời. Vì vậy thà đi học muộn chứ nó không dậy sớm. 15' trước - Đan à.. đậy chuẩn bị đi bà. Sắp muộn rồi kìa_ Thu Hà lay lay người nó. - Lúc nào 6h30 gọi tôi đi. Bây giờ tôi chưa muốn dậy. Tôi muốn ngủ.. Và rồi lại quay lại vào ngủ tiếp. Và bây giờ.. - Linhhhh Đannnnn.. bà có dậy không? Tụi tôi đi hết bây giờ_ Yến Anh dưới này phát loa hét - Đi trước đi tôi đi sau Rồi nó lại quay vào ngủ. Tụi kia lắc đầu ngán ngầm rồi đi trước nó Buổi khai giảng bắt đầu lúc 7h15' hiện tại còn 30' nữa. Đúng như tính toán trong lúc ngủ, 5' sau nó tỉnh dậy. Nó đếm còn dư thừa thời gian để đến trường cơ mà. Nhanh chóng vào VSCN thay đồng phục, chân đi giày thể thao biti'r hunter. Tóc cột cao bỏ mái thưa. Nó bỏ điện thoại vào balo rồi chạy ra khỏi phòng và khóa cửa. Ung dung thong thả đi vào trường. Nhận ra sự trang trọng của buổi lễ khai giảng, nó vừa đi vừa ngắm mà không biết mình đang là trung tâm của mọi ánh nhìn với nhiều lời bình luận. Nhận ra sự bất thường, nó ngẩn mặt nhìn, hiện tại nó đang đi trên con đường thẳng tắp vào tòa nhà đối diện hai bên là hai hàng người xếp dài đang nhìn nó. Nó thắc mắc, vô cùng thắc mắc "Chuyện gì vại". Tự nhiên nó thấy ngại quá cứ biến nó như sinh vật lạ không bằng. Nó thấy quãng đường đi vào lớp xa hơn bao giờ hết. Cúi đầu chạy cho nhanh để vào lớp, hiện tại mặt nó đỏ ửng lên rồi. "Bộp." Nó đang chạy thì lao đầu vào thứ gì đó à mà đúng hơn là ai đó làm nó lùi lại phía sau. Đưa tay xoa đầu, nó ngẩng mặt lên nhìn. "OMG.. Đẹp trai quớ." Nó hiện tại đơ toàn tập đơ từ trên xuống dưới không nói nên lời. Nó nhìn người ta bằng đôi mắt long lanh. Là trai đẹp đấy, soái ca sơ mi trắng luôn. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mà tóm lại là vô cùng đẹp trai, đẹp không góc chết, đẹp hoàn hảo từng mm không chê vào đâu được. Dáng chuẩn không cần chỉnh cao hơn nó cả cái đầu lại còn trắng nữa. Hiccc.. giết nó đi cho rồi "Không biết là hàn hay trung nhỉ cơ mà hơi tây tây ý. Không viết bao nhiêu tuổi nhỉ? Đẹp trai thế này liệu có dao kéo không nhỉ? Có bạn gái chưa nhỉ? Học giỏi không nhỉ? Thế này thì chắc men lắm rồi.." Nó quan sát.. tóc hàn màu nâu đen, khuôn mặt vline đẹp trai kinh khủng, tay bỏ túi quần đeo cái đồng hồ da rolex đắt tiền. Và.. mặc đồng phục trường nó, cavat thắt lỏng quần jeans với đôi biti'r hunter đen giống nó. Đã đẹp trai mặc còn thời trang "Trời.. cíu con.. học cùng trường luôn kìa.. aaaaaaa giầy đôi luôn.. thích quá cơ.. - Em xin lỗi_ Nó cúi đầu xuống ngắm thêm ít nữa nó mất máu mà đi bệnh viện mất. Rồi anh ý đi qua nó thoang thoảng lại hương nam tính. Nó chợt nhận ra người ta đã đi quá xa rồi mà nó vẫn còn đứng đó. Thật là mất mặt quá mà.. xấu hổ chết mất. Lại lần nữa nó nhanh chân chạy. Định hình được lớp nó lao luôn vào dưới ánh mắt của rất nhiều người. Trong lễ khai giảng, nó luôn là nơi tập chung của những ánh nhìn cho đến khi trên sân khấu một người vô cùng đẹp trai xuấ hiện với cây đàn guitar trên tay. Dưới sân khấu mọi học sinh đều hét ầm ĩ reo hò tên người đó- Hoàng Khánh Minh Tất cả đều chìm trong tiếng đàn. Nó càng ngày càng cuồng anh hơn rồi. Đã đẹp trai lại còn đàn hay nữa.. không gì miêu tả nổi ngoài hai chữ tuyệt vời. Trong đầu nó chỉ ngập tràn hình ảnh của." Anh đẹp trai"của nó. Last edited by a moderator 19 Tháng năm 2019 Chương 4 Scandal với hotboy Sau buổi khi giảng cả lớp nó tập chung tại lớp. Ngồi ngay ngắn chờ gvcn mà tâm hồn nó treo ngược cành cây. Những sự việc xảy ra vừa rồi nó cứ ngỡ như mình đang mơ. Như kiểu nó xem phim nhiều quá rồi ảo tưởng. Nó sẽ không bao giờ nghĩ đến sự việc ngày hôm nay. Thật sự quá toẹt vời. Nó ôm mặt cười mỉm "Ai bảo soái ca là không có thật chứ.. Hoàng Khánh Minh.. em thích anh aaaa." Nó muốn hét lên luôn mất Cô chủ nhiệm vào lớp, sau các thủ tục chào hỏi giới thiệu rồi cô bắt đầu nói - Ai là Linh Đan? Nó nghe tên giật mình đứng dậy - Dạ em ạ - Theo xem xét về điểm thi đầu vào và học bạ của em thì cô nghĩ em xứng đáng với chức lớp trưởng tạm thời của lớp ta. Em đảm nhận được chứ? - Dạ. Nó gật đầu lễ phép - Vậy từ bây giờ Linh Đan sẽ là lớp trưởng của lớp mình nhé. Cô giao nhiệm vụ phải hoàn thành thật tốt đấy. Rồi ngồi xuống đi. Nó ngồi xuống dưới sự ngưỡng mộ của mọi người với lời bàn tán bắt đầu xôn xao về nó. Cô chủ nhiệm vẫn tiếp tục phổ biến nội quy các thứ. Cuối giờ cô nhắc nó - Bây giờ em lên phòng hội trưởng hội học sinh đăng kí ban cán sự lớp và vào hội học sinh nhé. Ở phòng 4 dãy nhà bên. - Em cảm ơn ạ_ Nó mỉm cười cảm ơn rồi chạy luôn Nó đi ngoài sân trường. Còn ai lạ nó đâu, đi đâu cũng bị nhìn và nghe bàn luận, sao tự nhiên nó nổi tiếng thế không biết. Lòng vòng tìm mãi nó mới thấy nhưng khổ nổi có quá nhiều người nên nó không thể vào được đành ngồi ở ghế ngoài chờ và lấy điện thoại ra cắm earphone nghe nhạc và lướt facebook. Cũng không khả qua hơn hôm qua là bao.. nó vẫn là chủ đề hot. Vấn đề bây giờ.. điều làm nó đang đơ toàn tập là bài viết được đăng tải 3h trước tức là lúc trước giờ khai giảng với cap ngắn gọn "OMG không phải sẽ là một couple tương lai chứ" ở dưới là ảnh chụp của anh với nó lúc đụng nhau ở sân trường. Nó yêu thương ai chụp ảnh này có tâm đến thế. Nó đang ngẩng mặt ngây thơ nhìn anh hai tay cầm quai balo còn anh cúi xuống nhìn nó hai tay bỏ túi quần. Cứ như là trong phim. Nó muốn hét lên quá nhưng chốn đống người chỉ đành ôm điện thoại cười.. Không ai ngăn cản được cơn của nó. Nó lưu ảnh về rồi làm ảng nên điện thoại. Giờ ai mà thấy chắc nó không biết giấu mặt đi đâu luôn. Cũng may nó đủ tỉnh để giữ lại màn hình khóa là ảnh nó.. nó sắp điên mất rồi. Điên thật mất rồi Last edited by a moderator 19 Tháng năm 2019 Chương 5 Bối rối? Ngồi đợi cả tiếng đồng hồ nó mới có chân vào. Căn bản là nó ngại chen lấn trước hay sau thì cũng sẽ vào được mà. Tâm hồn nó thì lơ lửng trên mây. Ôm cái điện thoại trước ngực nó đi vào trong, nhận ra chỉ còn nó là người cuối cùng. Haizzzz Nó đứng đơ trước cửa.. khi nhìn dòng chữ "Hội trưởng hội học sinh- Hoàng Khánh Minh" ai kia không phải anh sao. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Nó chắc chắn người ngồi trong kia là anh.. crush của nó. Nó không nhầm đâu - Vào đi_ Anh ngẩng mặt lên nhìn nó - Vâng_ Nó cứ có cảm giác gì đấy không thể miêu tả nổi. Cả người nó cứ lâng lâng như trên mây Nó ngồi xuống cái ghế đối diện với anh. Bối rối.. nó không biết làm gì ngoài việc lấy hai tay đan chặt vào nhau để đỡ "sợ". Tự nhiên nó thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Anh đưa cho nó phiếu đăng kí để điền thông tin. Nhận tờ giấy và cầm bút lên mà tay nó run run. Một lúc sau anh ngẩng mặt nhìn nó rồi cười nhếch môi quyến rũ. - Hay phải để anh cầm tay mới viết được? _ Anh nghiêng đầu hỏi nó Còn nó thì đỏ mặt vội vàng viết thật nhanh.. xấu hổ quá mớt. Nét cuối cùng hạ để hạ bút chưa kịp xong nó vội lao ra ngoài không quên lễ phép - Em chào anh ạ. Chưa kịp ra khỏi cửa nó lại một lần đứng hình vì câu nói - Chưa xong Nó bây giờ chỉ muốn có cái hố nào thật sâu và sâu cho nó chui xuống để đỡ mất mặt. Nó quay lại.. ngồi xuống không dám ngẩng mặt lên. - Có làm gì đâu mà em phải chạy Nó không nói gì cả.. mặt mũi đâu mà nói lại cơ chứ. Anh lại đưa cho nó tờ giấy khác để nó điền thông tin vào. Nó viết viết thật nhanh - Chậm thôi sai bây giờ Không phải anh đang nhìn nó viết đấy chứ? Thật là nó muốn độn thổ mà. Quá mất mặt.. ngày hôm nay nó sẽ ghi nhớ. - Nhanh màiii tao đói rồi_ Ngoài cửa một giọng nam vang lên. Nó tò mò quay lại nhìn.. lại là trai đẹp.. trường gì mà nhiều người đẹp thế này. Không kém cạnh gì Khánh Minh người này theo phong cách thân thiện lại có nụ cười tỏa nắng. Người đó nhìn thấy nó cười cười đi vào. Nó vội vàng viết nhanh để xong - Ai đấy? Không phải tân hoa khôi trường mình sao? Tên gì ấy nhỉ? À à Linh Đan. Người đó ngồi lên bàn Khánh Minh nhìn nó nói - Anh là Nguyễn Minh Hoàng hội phó hội học sinh. Học sinh lớp 11 chuyên toán 1. Tự thấy mình rất đẹp trai và thân thiện. Ngoài ra anh còn chơi được tất cả các môn thể thao tuy không suất sẵc nhưng trong trường chưa ai qua được anh. Đã đeo đai đen teakwondo. Nói vậy em nghĩ anh đang thả thính.. thật ra anh có bạn gái rồi.. nói hơi nhiều nhỉ. Rất vui được gặp em. Nó chỉ cười một cái rồi chạy luôn ra ngoài - Này em có cần bơ anh vậy không? Nó chạy ra đến cửa thở phào nhẹ nhõm. Trong đó bị ngạt trai đẹp. Nó hít thở để lấy oxi. Dựa vào tường nó nghe - Dù gì tao cũng là trai đẹp mà mài. Sao em nỡ bơ tao vậy. - Mày không đủ tầm ảnh hưởng hahaha_ Khánh Minh cười - Hừ.. cơ mà em ý dễ thương quá cơ - Tao nói với Minh Anh bây giờ. Em ấy là của tao không đến lượt mài đâu. Về.. gọi bà Khanh luôn đi. Nó đang vô cùng thắc mắc anh vừa nói gì ý.. nhưng vội chạy ra khỏi đó để anh thấy thì mất mặt lắm. "Em ấy là của tao không tới lượt mài đâu." Nó tâm trạng đang vô cùng không ổn định xíu nào cả. Về đến phòng vứt balo qua một bên lên giường chùm chăn để suy nghĩ.. nội dung xoay quay chủ đề anh đẹp trai. Thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười một mình. Xưa nay nó toàn kiểu không yêu mà thả thính người ta. Bây giờ nó bị cảm nắng anh mất rồi.. thật đấy Last edited by a moderator 19 Tháng năm 2019 Chương 6 Soái ca là có thật đấy? Nó cứ ôm điện thoại cười tủm tỉm trong chăn. Anh đẹp trai hơi lạnh lùng, max ngầuuu, nhìn nam tính vô cùng lại còn.. bla bla.. Nó nhắn tin với con bạn thân của nó - Đan Đan xinh đẹp Êu mậy.. M tin là soái ca là có thật ko - Vy Vy công chúa Méo - Đan Đan xinh đẹp Nài nghe t kể cho mà nghe nhá.. blabla.. - Vy Vy công chúa Chẹp chẹp.. thật ý? - Đan Đan xinh đẹp M thấy t nói đùa bh chưa hở - Vy Vy công chúa Ảnh ảnh đâu? - Đan Đan xinh đẹp Để t tìm fb đã. T nghĩ do t ăn ở cả m ọ - Vy Vy công chúa Cẩn thận bị lừa nha mài. - Đan Đan xinh đẹp Chị m đang rất tỉnh và đẹp gái.. - Vy Vy công chúa Bla bla bla.. Và công việc của nó là truy tìm fb của anh. Không khó khăn chỉ cần gõ họ tên là ra ngay, có rất nhiều trang giả mạo nhưng nhanh chóng nhận ra vì trang cá nhân fb của anh có lượt theo dõi quá khủng khủng hơn tưởng tượng của nó. Anh chụp ảnh so deep đẹp dã man luôn. Rất tiếc là hận chế bạn bè.. trài.. Đang thăm fb của anh nó chợt tháy thông báo "Nguyễn Minh Hoàng đã gửi một lời mời kết bạn" Nó mở ra xem đúng là anh đẹp trai mà nó gặp lúc sớm. Vừa ấn chấp nhận nó đã nhận được tin nhắn của anh. "Này em.. anh không có ý đồ xấu xa đâu. Anh có bạn gái rồi. Anh tự thấy mình vô cùng đẹp trai sao em nỡ bơ anh vậy?" "Em xinh sao mà em chảnh thế?" Nó nhìn mà buồn cười rồi cũng rep lại Xong một hồi blabla tào lao nó thấy nó rất hợp với Minh Hoàng, còn kết nghĩa huynh muội, lần đầu tiên nó thấy trai đẹp mà thân thiện vậy. Anh kể nó nghe rất nhiều thứ về Khánh Minh về trường về nhiều thứ liên quan sau này của nó ở thành phố này. Từ giờ là nó có crush rồi nhé Crush của nó vừa đẹp trai lại còn học giỏi đã thế lại còn ngầuuuuu, nó yêu thương quá đi. Crush crush và crush Last edited by a moderator 19 Tháng năm 2019 Chương 7 Từ bỏ Buổi chiều nó ngủ dậy sớm để đến câu lạc bộ karatedo của trường đăng kí tham gia. Mặc quần jeans đen gấp gấu cách điệu, áo sơ mi trắng đơn giản với giày lười, tóc cột đuôi ngựa bỏ mái thưa. Nó dễ thương và năng động, kéo balo rồi chạy ra khỏi kí túc xá Vừa mở cửa bước vào trong nó gây sự chú ý của tất cả mọi người - Em chào anh chị ạ_ Nó cười tươi cúi đầu lễ phép - A Đan muội_ Minh Hoàng từ đâu chạy lại chỗ nó - Ơ.. Hoàng huynh cũng ở đây à. Thế muội sợ không quen ai cả. - Huynh trưởng câu lạc bộ mà_ minh hoàng xụ mặt đáng yêu - Khì.. muội biết rồi Minh Hoàng kéo tay nó đi vào trong - Giới thiệu với mọi người đây là Linh Đan, lớp 10 chuyên anh 1. - Mày không nói thì ai cũng biết mà_ Từ cửa đi vào là chị xinh xinh hôm giúp nó ở cầu thang - A chị Gia Khanh_ Nó nhận ra chị cười tươi - Ừ.. nàng nhìn mong manh thế kia mà cũng học võ sao? - Dạ.. tại em thích nhưng mà em học mãi mà chẳng khá lên được_ nó cười - Muội quen bà già đó sao? _ Minh Hoàng kéo tay nó hỏi - Chị ý tốt bụng giúp muội đấy. - Có ý đồ.. - Huynh thật là_ Nó bĩu môi Gia Khanh cầm chai nước trên tay lao thẳng trúng luôn người Minh Hoàng cũng may cậu bắt được - Ê.. muốn ăn cháo cả đời không? - Dù sao bây giờ công nghệ phát triển trồng răng cũng được mà_ Minh Hoàng lại quăng chai nước lại chỗ Gia Khanh làm nó ngưỡng mộ hết sức. - Huynh với chị Gia Khanh giỏi thế. - Bà cô ấy quá đời lắm, chua ngoa đanh đá nên bây giờ vẫn ế. _ Minh Hoàng nói nhỏ - Huynh với chị ý sao ác cảm với nhau thế nhỉ. Chị ấy tốt bụng và xinh quá mà. Là con trai chắc muộn yêu chị ấy luôn mất ý - Mụ là chị họ huynh ý. - Hóa ra là vậy_ nó cười Đúng lúc đó Khánh Minh từ phòng thay đồ đi ra trên người là bộ võ phục màu trắng đeo đai đen. Mái tóc nâu đen bồng bềnh, nó nhìn anh không chớp mắt. Người gì đâu mà đẹp trai thế không biết. Hic.. nó say nắng anh thật rồi mà. Ai kêu anh cứ đẹp trai quá làm gì. Khổ thân nó quá mà. Nó ngây người nhìn anh.. anh giống thiên thần quá mớt. - Đan em.. vào thay đồ đi_ Chị Gia Khanh kéo tay nó vào phòng thay đồ - Dạ. Nó xưa nay có bao giờ cảm nắng ai đâu mà. Sao tự nhiên bây giờ gặp anh nó lại đổ cái rầm như thế này hả? Cứ như thế này thì anh sẽ nhận ra là nó thích anh mất. Không thể được, nó phải điều chỉnh bản thân. Tuyệt đối không được như vậy, mẹ nó mà biết nó chỉ có nước về quê học. Nó không muốn điều này. Nó sẽ âm thầm thích anh thôi. Không được điên quá đâu dù gì nó cũng là con gái mà. Có khi anh lại có bạn gái rồi ý chứ. Nó sẽ bớt nhìn anh. Nhưng lúc nào anh cũng quyến rũ bome ra ý. Với nó anh quá cao siêu và hoàn hảo mà người phàm như nó không với tới được. Sau khi từ câu lạc bộ về, nó không về kí túc xa luôn mà đi bộ vòng vòng tham quan, nó chưa lần nào được đi dạo ở đây cả. Nó cứ đi nhìn bên này nhìn bên kia cho đến khi nó ngây người trước căn biệt thư siêu đẹp mà nó nghĩ nó chỉ có trên TV. Nhìn ở ngoài đã nhận ra sự sa hoa lộng lẫy chắc hẳn chủ nhân phải là người rất giàu có. Hoa cỏ ở cổng cũng được cắt tỉa cẩn thận. Căn nhà thì to oành lại còn đẹp. Đấy là mới chỉ nhìn ở ngoài thôi chưa nói đến cửa cổng cũng đẹp nữa. Không biết lúc nào nó mới được có phúc ở những căn nhà như vậy. - Không biết nhà này có con trai không nhỉ? Già xấu gì mình cũng lấy. Sau này nó chết trước ít ra mình cũng được hưởng gia tài rồi cao chạy xa bay với crush.. Nó cười nói một mình - Sao dạo này mình nham hiểm thế nhở. Không được.. phải tích đức_ Nó nói Mà nãy giờ có khi người ta tưởng mình bị khùng không nhỉ? Nó nhìn sau rồi quay qua phải rồi quay qua trái suýt nữa ngã ngửa khi thấy Khánh Minh ngồi trên xe đạp nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu. Ông trời tốt bụng ghê luôn ý. Lúc này nó chỉ muốn chui luôn xuống đất luôn. Vội vàng lấy tay che mặt. Nó xấu hổ quá. Anh sẽ nghĩ nó độc ác và nham hiểm quá luôn cho xem. Nó chỉ nói đùa thôi mà. Làm sao bây giờ Chạy hay là sao. Làm ơn ai cứu nó ra khỏi đây đi mà - Sao em ở đây? _ Anh cất giọng hỏi nó làm nó càng xấu hổ hơn. - Nãy giờ anh có nghe em nói gì không vậy? _ Nó hé mở mắt nhìn anh - Từ nhà này có con trai không vậy.. đến hết_ Anh nhún vai Nó khóc không ra nước mắt mất - Vậy là nghe hết còn đâu. À nhưng mà anh đừng hiểu nhầm, em không độc ác như anh nghĩ đâu. Em chỉ đùa thôi. - Anh có nói gì đâu. _ anh chỉ cười hơi mếch môi nhìn nó. - Mà anh đi đâu đây? - Đi về_ Anh trả lời - Vậy anh về đi, em cũng về kí túc đây. - Ừ. _ Anh định dắt xe vào trong nó thắc mắc. - Anh quen nhà này sao? Nhà này có con trai không? Đẹp trai không? Già hay trẻ? _ Nó lại bắt đầu tò mò - Có, rất trẻ và đẹp trai - Oh.. _ Nó gật gù - Em có ý đồ gì sao? - Không ạ_ Nó xua tay. Nó thấy anh đặt tay vào bảng cảm ứng vân tay để mở cửa lại một lần nữa ngạc nhiên. Nó cũng đâu ngu dốt lắm đâu Đây là nhà anh ạ? - Ừ. Nó đơ toàn tập. Tại sao thế? Đấy là nhà của anh mà nãy chừ không nói sớm. Sao lại có người như vậy nhỉ? Quá hoàn hảo rồi phải không? Hic.. chắc nó chẳng dám mơ ước cao xa với đến anh đâu. Xa vời lắm. - Bye anh ạ_ Nó cũng nhanh chân chuồn mất làm anh vô cùng khó hiểu. Nó hứa sẽ không thích anh nữa đâu. Vì anh với nó không hợp nhau một xíu nào. Anh cao cao tại thượng.. còn nó thì nhỏ bé lắm. Thôi đành chấp nhận vậy. Từ nay nó sẽ không crush anh nữa đâu. Anh vừa đẹp trai giỏi lại còn nhà giàu thế kia. Như mẹ nó nói thì người như vậy nó không nên chạm đến bới nó cũng không đủ tầm ảnh hưởng để chạm đến. Thôi thì đành từ bỏ đi vậy. Nhỉ? Last edited by a moderator 19 Tháng năm 2019 Chương 8 Em không muốn thích anh nữa Như lời tự hứa với bản thân nó sẽ không thích anh nữa đâu vì ba mẹ nó không thích điều này với lại nó không hề xứng tầm với anh. Nó lên đây là để học mà với lại dù gì nó cũng là con ngoan của mẹ. Tuyệt đối không được như thế rồi mọi người sẽ nghĩ nó thế này thế kia thì mất mặt lắm. Nó sẽ không thích anh nữa Rồi mọi thứ cứ như thế diễn ra. Một buổi chiều từ thư viện đi về kí túc nó thấy học sinh tập chung ở sân bóng rổ rất đông. Thu Hà cũng kéo nó đi xem. Tính tò mò cũng nổi lên khó khăn lắm nó mới len qua được. - Có chuyện gì vậy ạ? _ Nó hỏi người bên cạnh - À hôm nay có trận đấu nam chuyên toán 1 và chuyên toán 2. - Vậy ạ Nó tò mò nhìn vào sân đấu. Nó thấy anh thấy cả Minh Hoàng mặc đồng phục thể thao trắng. Làm sao đây anh đẹp trai quá đi cơ. Nó không biết đâu. Anh quyến rũ quá đi cơ. Mọi quyết tâm của nó bị gạt bỏ hết. Mấy tuần nó toàn tránh mặt anh nó tưởng nó hết thích rồi chứ. Haizzzz bây giờ.. nó thật thất vọng về nó quá mà. Trận đấu bắt đầu bao nhiêu là người gọi to tên anh, nó chỉ im lặng theo dõi thôi. Anh chơi bóng còn đẹp hơn bình thường cơ như những lúc nhảy cao cho bóng vào rổ ý. Anh chẳng để đội bạn ghi được điểm nào. Và đương nhiên khi trận đấu kết thúc lớp chuyên toán 1 thắng. Nó cũng định quay về chợt thấy chỗ anh có một bạn nữ nào đó, xinh lắm luôn body còn chuẩn nữa đã thế lại còn toát lên là một thiên kim đại tiểu thư đang đưa nước cho anh. Anh cười nhận lấy. Chắc chị là bạn gái anh rồi. Chị ấy xinh đẹp vậy cơ mà. Hơi buồn xíu thôi vì anh đâu phải của nó đâu. Nay nó cũng không muốn thích anh nữa. Quay mặt đi, nó không thích nhìn nữa - Hello muội muội xinh đẹp_ Minh Hoàng từ đâu xuất hiện trước mặt nó - A Hoàng huynh. Huynh chơi max hay luôn - Nhờ muội cổ vũ đấy - Thật sao? - Hahaha.. - Sao cười? - Tự nhiên buồn cười. Đi uống nước đi. Huynh mời - Muội luôn sẵn lòng mà. Nhưng đi với huynh muội có bị ném đá không đấy - Có gì huynh hứng đỡ cho_ Minh Hoàng cười Nó và cậu đang đi thì anh cũng đi ra - Mày về trước đi. Tao đi lát xong về_ Minh Hoàng nói Khánh Minh nhìn nó rồi quay qua Minh Hoàng - Mày không định đi party? - Thôi chết. Mé quên mất Nó cũng hiểu vấn đề mà - Huynh bận thì để hôm khác vậy. Bây giờ muội cũng phải đi mua chút đồ_ Nó cười - Xin lỗi muội nhé - Không sao. Bye huynh_ Nó cười rồi đi trước Nó cũng không thích đụng mặt anh. Tự nhiên hôm nay nó lại thích hát bài "Điều ngốc nghếch nhất" đến thế "Bản thân câu yêu thầm đac là ngốc rồi Em biết em biết Thế nhưng không thể nào Kiềm được trái tim Để thôi không nghĩ về anh.." - Nay yêu đời hế_ Yến Anh trêu nó - Đan mà cũng biết hát cơ á_ Thu Hà ngạc nhiên - Có biết quan tâm bạn bè gì đâu mà_ Nó chép miệng. - Hôm nay lượt bà lau phòng đấy_ Hà Anh nhìn nó - Ủa có cả luật đấy cơ à? Nó trưng bộ mặt ngây thơ nhìn tụi kia - Dẹp ngay cái bộ mặt đó đi_ Tất cả đồng thanh - Đợi đó sau tao lấy đại gia cho chúng bay lác mắt_ Nó vênh mặt - Lau xong lên giường ngủ đi mà mơ nhé_ Đồng thanh tập 2 - Mấy đứa nhớ lấy. Nó đành cầm chổi lên lau nhà khi tụi kia đều vắt chân xem phim - Người đâu.. dâng nước cho ta_ Hà Anh đang xem phim nhìn nó cười - Nô tì chuẩn bị nước rửa chân cho ta_ Yến anh chơi game cũng dừng lại trêu tức nó - Mau mở tủ lạnh lấy trẫm hộp sữa nào_ Hà Anh trên gác ngó đầu xuống - Tao đốt luôn cái kí túc xá giờ_ Nó gào Đúng lúc đó chị phòng bên đi qua ghé đầu vào - Lúc nào đốt thông báo một tiếng nghe chưa? Để mọi người còn kịp chạy - Hic hic hic tụi nó ăn hiếp em chị ơi - Ăn ở cả_ Chị bỏ lại ba chữ cho cả phòng cười nó rồi bỏ đi Nó hận hận tận xương tủy - Tao bất hạnh quá mà Ngày hôm nay, sao thấy nhọ quá mà. Hết hôm nay ngày mai nó sẽ trở lại hình tượng cold girl như năm cấp 2 trừ trước mắt mấy đứa cùng phòng. Quyết tâm học tốt Quyết tâm ghét crush Quyết tâm quyết tâm Last edited by a moderator 19 Tháng năm 2019 Chương 9 Ăn trưa với trai xinh gái đẹp Nó đang đi ở sân trường chậm chậm để đợi tụi kia vừa đi vừa hát nhỏ "Người lạ ơi Xin cho tôi mượn bờ vai Tựa đầu gục ngã vì mỏi mệt quá Người lạ ơi Xin cho tôi mượn nụ hôn Mượn rồi tôi trả đừng vội vàng quá Người là ơi.." Từ đâu Minh Hoàng nhảy ra vỗ vai nó - Người lạ đây.. nhờ vả gì hông - Bello_ Nó cười - Đi ăn với huynh nhanh - Mời hả? _ Nó chớp mắt - Bù hôm trước ý mà. Muội thích nhà hàng nào chọn đi - Nhà hàng lớn nhất thành phố này. Huynh đủ tiền cho muội ăn chứ hả? - Nếu thích huynh mua cả nhà hàng cho muội luôn_ Minh Hoàng đang nói thì ăn cái đập của Gia Khanh từ sau đi lại - Bớt chém gió đi mầy. Cứ thấy Đan em ngây thơ rồi lừa nó - Helli chị xinh đẹp_ Nó cười nhìn Gia Khanh - Em đừng nghe lời nó nói. Cái thằng.. - Huynh không đáng tin vậy sao? _ Nó ngây thơ hỏi - Muội không tin huynh_ Minh Hoàng xụ mặt đáng yêu - Dẹp ngay cái mặt đáng ghét đó của mài đi tao nhờ_ Gia Khanh đá Minh Hoàng cái. Cậu thì nhăn mặt còn nó thì lăn ra cười - Đan em đi ăn với chị không? - Hứ.. lại cướp muội muội của người ta - Ủa rồi sao? - Bà cô đáng ghét - Gọi Minh Anh về mà chơi nhé. Ok Nói xong Gia Khanh kéo nó đi. Nó được đi oto với chị Gia Khanh. - Em thấy trên này thế nào. Tập quen được chưa? - Ban đâu thì em không muốn. Nhưng từ ngày quen tụi chị với anh Minh Hoàng em vui lắm ý_ Nó cười - Đi học xa nhà thế vất cả lắm - Vâng. Cả tháng nay em không còn hôm nào nghỉ để về nhà luôn chị ạ. - Thương em quá. - À chị. Cho em tò mò xíu. Minh Anh là ai ạ? - Bạn gái của thằng Hoàng ý. Nó đang bên Mĩ - Ơ thế hai người quen nhau kiểu gì được - À Minh Anh nó đi mấy tháng về thôi mà. - Vậy ạ - Thế nàng của chị thích nhất gì ở đây nào - Trai đẹp_ Nó buột miệng nói là Gia Khanh ôm bụng cười bác lái xe cũng cười nhìn nó qua gương - Hahaha.. thế thấy ai đẹp rồi - Anh Minh Hoàng này, anh Khánh Minh này.. _ Nó kể - Hahaha - Chị à - Đùa xíu thôi mà. Nào đến nơi rồi. Nó mở cửa xe bước xuống suýt nữa té ngửa vì ngạc nhiên. Nó đùa ai ngờ chị cho nó đi ăn nhà hành 5 sao thật. Nó choáng ngợp trước sự sa hoa của nhà hàng khi đi vào trong - Chị ơi em chỉ nói đùa thôi mà_ Nó kéo chị lại nói nhỏ - Thì chị có bảo em nói thật đâu. Không phải ngại đây là nhà hàng nhà chị cả mà. _ Nói rồi Gia Khanh kéo nó vào trong phòng đã bày sẵn thức ăn. Lại một lần nữa nó đơ toàn tập - Sao em thấy mình nhỏ bé quá - Nhỏ này_ Chị kéo nó ngồi xuống ghế Hai cái thằng điên kia lâu thế không biết Hai? Ngoài Minh Hoàng thì còn ai nữa.. không lẽ là Khánh Minh sao. OMG nó không thích điều này. Đúng lúc đó anh với Minh Hoàng đi vào. Lâu lắm mới gặp anh tất cả không thay đổi mỗi cái ngày càng đẹp trai - Mụ phù thủy độc ác có làm gì muội không vậy_ Minh Hoàng hỏi thăm nó - Có huynh bảo về ai dám làm gì muội chứ hiha ^^ - Haizzz làm huynh lo không yên - Bớt tào lao_ Khánh Minh đá Minh Hoàng ra rồi ngồi xuống - Muội thấy không. Tất cả đều ghen tị với nhan sắc và độ.. - Thần kinh Minh Hoàng chưa kịp nói thì Gia Khamh bổ sung làm cậu tức không làm gì được. Nó không nói gì chỉ cười Bắt đầu ăn Minh Hoàng và Gia Khanh gắp cho nó đầy bát. Chắc nó sắp bội thực mất. Nhiều đồ ăn ngon vậy cơ mà Riêng Khánh Minh chẳng nói câu nào từ đầu đến cuối Ngày hôm nay chắc nó đáng nhớ lắm Last edited by a moderator 19 Tháng năm 2019 hiện đại truyện teen Trạng thái chủ đề Đã bị khóa
Nhanh chóng bữa ăn cũng được dọn ra. Tuy nó không sa hoa như những lần ăn nhà hàng với tụi Gia Khanh của nó nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng như nó nhận xét, so với bừa ăn thường ngày nhà nó thì thực sự hơn nhiều. Do nó có gọi trước nên mẹ nó cũng đi chợ mua được ít đồ. - Huzaaaa ngon quá_ Minh Anh nhìn bàn ăn đầy thích thú hét lên- Cô khéo tay quá, chứ mẹ con còn chẳng biết nấu ăn luôn_ Gia Khanh cưởi nói chuyện với mẹ nó- Em phát hiện ra, tất cả đều hợp với mẹ trừ em. Tất cả thứ mẹ em làm trong mắt ai cũng ngưỡng mộ hết á. Mà cơ sao.... cứ như kiểu con không phải con đẻ của mẹ ý_ Nó tỏ ra bất bình- Đúng rồi đấy, mẹ lượm mày ngoài bãi rác về đấy_ Mẹ nó cưởi cười nguy hiểm- Khikhi_ Em trai nó che miệng cườiNó trừng mắt nhìn thằng em dám bán đứng nó- Xem kìa, cái mắt kìa_ Minh Hoàng phì cười nhìn nóNó cười cười rồi thu cái ánh mắt hình viên đạn ấySuốt cả buổi ăn cơm, tất cả mọi người đều trò chuyện vô cùng vui vẻ trừ nó lặng lẽ ăn và nó phải đi nghe điện thoại của Thu Hà gọi đến, nó nói chuyện như kiểu nghìn năm xa cách. Buôn đủ thứ chuyện trên trời xuống đất mà khi tất cả mọi người ăn xong, dọn dẹp các kiểu xong nó vẫn chưa xong- Đannnn_ Mẹ nó lườm nó- Dạaaaaaaaaaaa_ Nó kéo dài ra rồi quay lại nói tiếp với Thu Hà mấy câu rồi mới Con hay quá nhỉ_ Mẹ nó lườm nó cái- Tại lâu ngày quá không gặp mà_ Nó xụ mặt đáng thương nhìn mẹ- Mấy nghìn giây rồi?Nó cười miễn cưỡng cái rồi quay qua nhìn bàn rồi nhìn nơi để bát- Ủa..... xong hết rồi ạ- Để đợi chị đến bao giờ mới xongNó cười cười với Minh Anh và Gia Khanh,- Cuối tuần chị qua Mĩ làm thủ tục các thứ để nhập học rồi, xong nếu còn thời gian thì về chúng mình đi du lịch _ Gia Khanh nhìn nó- Dạaaaa thật ạ_ Nó nhảy cẩng lên- Ơ kìa thế tưởng chị đùa à?- Ahyhy_ Nó cười cười nhìn mẹ nó- Nhìn cái gì?- Thế nàng thích đi đâu nào?_ Minh Anh hỏi nó- Dạ..... em thích đi Hàn Quốc- Hàn Quốc ư?- Dạ.... cơ mà chị có thích Hàn Quốc đâu_ Nó tru môi- Đi châu phi đi_ Minh Hoàng từ đâu ra phán câu bị Gia Khanh đá cho phát- Huynh đi một mình đi_ Nó lườm Minh Hoàng cái- Hay đi Nhật_ Thêm một ý kiến nữa của Minh Hoàng- Eo ơi người Nhật biến thái lắm_ Nó bĩu môiVừa nói xong tất cả mọi người cười ầm lên trong đó có cả Khánh Minh- Sao cười em_ Nó nhăn mặtKhông ai nói gì cả chỉ cười thôi- Cho em quyết định đấy_ Gia Khanh cười- Em muốn đi Hàn Quốc thôi. Đó là mục tiêu nhất định em phải làm trước khi em lấy chồng- HahahaMột lần nữa mọi người lại cười ầm lên- Ơ kìa_ Nó phụng phịu- Thôi đùa đấy. Theo ý em vậy. Nhưng phải xem chị có được về không đã_ Gia Khanh cười xoa đầu nó- Giờ muốn ở đây luôn quá. Con chẳng muốn về đâu_ Minh Anh nhìn mẹ nó cười - Em nuôi chị_ Nó vỗ vai Minh Anh mặt vô cùng nghiêm túc làm Minh Anh phì cười- Cô luôn chào đón các con mà. Nếu có thể thì cứ xuống đây chơi. Cô chỉ sợ các con bận thôi ý chứ- Con rảnh lắm cô ơi_ Minh hoàng cười cắn miếng táo nhìn mẹ nó- Kệ con_ Gia Khanh nhìn Minh Hoàng- Ơ kìa..... suốt ngày ăn hiếp người ta_ Minh hoàng lườm Gia Khanh- Đập cho cái bây giờRồi.......... không biết nói chuyện gì nữa, chỉ biết là mãi mãi... tối khá muộn tụi Gia Khanh mới trở về thành phố- Cuối tháng con xuống thăm cô_ Trước khi lên xe Minh Hoàng còn lại chỗ mẹ nó cười nói- Cô luôn chào đón mấy đứa mà. Thôi về đi kẻo muộn, ba mẹ lại lo đấy. Đi đường cẩn thận nhé- Con chào cô con về ạ. Bai Đan muội huynh về nhé- Nhanh lên tao cho mài ở đó luôn giờ. Con chào cô ạ_ Gia Khanh đá Mimh Hoàng rồi nhìn mẹ nó cười. Khánh Minh cúi đầu chào mẹ nó. Rồi cười với nó xe đã bắt đầu lăn bánh, vào nhà.... nó uể oải cả người. Nằm luôn ra sopha, cũng lâu lắm nó không ngủ trên đây rồi- Mẹ không nghĩ con có thể chơi được với tụi nhỏ- Nhiều lúc con thấy lạc lỏng lắm ý chứ, toàn con người quá perfect_ Nó nhún vai nằm sấp xuống ghế nghịch nghịch cái điện Nhưng mà.... mẹ cũng hiểu cảm giác của con. Con không hợp với tụi nhỏ chút nào- Con cũng thấy vậy. Nhưng mà thôi kệ đi. Anh chị ấy tốt với con lắm. - Con thích Khánh Minh đúng chứMẹ nó vừa nói xong làm nó suýt bị sặc khí- Mẹ lại đoán linh tinh rồi- Chẳng bao giờ mẹ nhìn nhầm đây con gái. Mẹ không cấm con nhưng mà.... nếu... chỉ nếu thôi nhé. Hai đứa không hợp nhau đâu. Không phải lúc nào cùng dìm con này nọ nhưng mà Khánh minh không phải xuất thân bình thường đâu. Vả lại là con nhà giàu, sống sung sướng từ nhỏ như vậy, con nghĩ nó có thật lòng với con không. Những người như vậy, con không yêu được đâu. Đây là ý kiến của mẹ. Còn nếu mà con cảm thấy mình thích cậu ta thật, thì cân nhắc, không lại đến lúc khóc lóc hiểu không- Con biết lâu rồi. - Hiểu thì tốt. Còn việc đi du lịch, mẹ không cấm con đâu. Nhưng mà đi nước ngoài, con biết chi tiêu nó kinh khủng thế nào rồi mà. Nhà ta không có điều kiện như vậy. Mẹ biết là tụi nhỏ sẽ lo toàn bộ cho con nhưng thế cả mẹ và con đều thấy áy náy đúng chứ- Con cũng đang định nghĩ vậy. Cơ mà ai biết có đi Thì mẹ nói vậy. Cơ mà Khánh Minh nhìn cứ như mĩ nam hàn Quốc thế- Thấy chưa? Đến mẹ còn thích chả là con- Thì mẹ có nói gì Phương Vy mà nó còn hét ầm lên khi con cho xem ảnh chẳng là. Nó mà gặp ngoài đời chỉ có đứng hình thôi- Thôi... trai đẹp chỉ nên ngắm thôi con, không nên yêu, vì không phải của mình đâu. Rồi bây giờ mang vali lên phòng rồi đi tắm để ngủ. - Trài... mang từ kí túc xuống anh Minh còn phải mang giúp con, mẹ nghĩ sao mà con có thể mang lên phòng được. Người ta còn biết nâng niu con, mẹ thì..._ Nó chép miệngMẹ nó lườm nó rồi cùng nó mang hai cái vali lên trên phòng giúp nó. Phòng nó vẫn rất sạch sẽ vig ngày nào mẹ nó cũng lau giọn mà. Nó nhảy một cái lên giường dang tay ôm lấy cái giường ngừi mùi nước xả vài thơm ơi là À tối qua bố mới gọi cho con- I know_ Mẹ nó treo quần áo vào tủ cho nó nói- Sao mẹ biết- Tại sao mẹ lại không biết nhỉ?- Haizzzz...- Mang làm gì nhiều đồ thế này. Hử... mới mua đồng hồ mới à. Hoang phí quá đi mất. Nhìn cái đồng hồ biết chẳng rẻ gì rồi- Khánh Minh tặng sinh nhật con Trời ơi.... max tiền thế này cơ á. Thế mà con cũng nhận à- chẳng nhẽ lại từ chối. Mẹ hỏi hay- Đắt thế này, đúng con nhà giàu có khác- Con kể với mẹ rồi mà... bọn chị ý đã tổ chức sinh nhật cho con rồi mà còn tặng toàn quà max Thế lúc sinh nhật tụi nó thì con sao- Lúc đó con nghĩ_ Nó nói tay đang còn thoăn thoát nhắn tin với Khánh Minh- Haizzzz- Chưa gì người ta khen mẹ rồi kìa_ Nó chìa cái điện thoại đang nhắn tin với Khánh Minh cho mẹ nó Thế mẹ chả không quá xinh đẹp và tốt bụng sao- Hừm... mẹ lại nhiễm của con rồi_ Nó lắc đầu. Không phải tự nó hay ảo tưởng mà là do nhiễm của mẹ ý chứ- Mà cái gì my world cơ_ Mẹ lườm nó- Từ cái hồi 1-4 cơ nhưng quên chả đổi luôn- Bố mẹ luôn mười mấy năm chả thấy đâu, cái đứa mới quen mà "my world" cái gì?- Căn bản là người ta đẹp trai thôi khikhi_ Nó ôm miệng cười- Tao cho mày ra đừng ở bây giờ. Dậy xếp lại đống giày dép của mày dí tao nhờ- Thôi mà mẹ yêu_ Nó nhìn mẹ nó bằng cái mặt cún con- Dẹp cái mặt đấy đi. Con nghĩ con đủ xinh đẹp để dùng mĩ nhân kế với mẹ ư? Dậy nhanhNó phụng phịu xuống xếp lại đống giày của nó mang mà nhiều lúc, nó cứ thấy mẹ nó teen teen như kiểu trẻ như tuổi bọn nó ý. Đấy là điều mà nó ngưỡng mộ mẹ nó nhất, là luôn tôn trọng ý kiến của con, luôn lắng nghe con và vô cùng tâm lí. Chỉ mỗi cái suốt ngày dìm nó là giỏi
em bớt dễ thương lại anh nhờ