Em cơ mà giận thọ là anh ảm đạm lắm đấy! Anh xin lỗi. Nhắn tin lại mang lại bạn bè nhé. 13. Anh khôn xiết mong được gặp mặt em, em yêu à. Anh thiệt lòng xin lỗi em vì vấn đề kia. Hãy tha lỗi đến bạn bè nhé! Sáng mai anh cho đón em mình đi ăn nhé!" 14.
Muốn ôm em, phủ lên khắp mọi miền Cứ giật xô, con thuyền yêu đắm đuối Sẽ yêu em như là người sau cuối Sẽ dìu em đi trên lối mộng mơ Ngày xưa ấy, ta hãy quên đừng nhớ Để dành cho nhau mối tình duyên nợ Uống đi em giọt tình đêm đêm nhớ Em dịu dàng đắm đuối rót về anh Này giọt yêu giọt nước mắt mong manh Này môi ngoan đậu vành tai thủ thỉ
(Nam Cao, Lão Hạc, Ngữ văn 8, tập 1) Câu 1: (1 điểm) Xác định các phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn trích. Câu 2: (1 điểm) Em hãy cho biết nội dung của đoạn trích. Câu 3: (1 điểm) Tìm các từ ngữ miêu tả về "cái chết dữ dội" của lão Hạc. Hạc? II.
Tập 16 bộ phim Bạn Gái Lầu Dưới Xin Hãy Ký Nhận, thu hút người xem với những cảnh quay ấn tượng dàn dựng tại Trung Quốc. Bộ phim Bạn Gái Lầu Dưới Xin Hãy Ký Nhận xoay quanh chuyện tình lọ lem hoàng tử thời hiện đại. Câu chuyện về diễn viên quần chúng Ôn Tiểu Noãn của đoàn kịch Hoàng Mai, để kiếm
Tiêu đề: Hãy để em ra đi anh nhá (Nguồn: internet) Wed Apr 06, 2011 12:17 pm. Hãy để em ra đi anh nhé-đừng níu kéo em! "Anh yêu ah" hãy luôn cho em được gọi như vậy anh nhé! em thích được gọi a như vậy đến hết cuộc đời kể cả nếu anh là chồng của em thì em vẫn thích gọi
Tone nơi bắt đầu Bm: Capo 2 1. Được ôm em vào tay nhằm em yêu thương nâng niu thật là hạnh phúc đời anhĐược say vào yêu thương để quên bao phiền muộn khi anh mặt em, thuộc em. Giờ em biết anh vô cùng lưu giữ em Biết anh vô cùng đề xuất em dẫu vậy em xin lỗi, xin lỗi
n5EPn. Lyrics for Xin Loi Tinh Yeu by Đàm Vĩnh HưngAnh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời Mà sao không đưa được đoạn đường em đi? Anh nói sẽ ôm em khi gió đông vềMà giờ đây một mình em đứng trong mưa Anh nhớ lần đầu tiên trông thấy nụ cười Mà em trao cho người lạc đường yêu đương Anh biết từ đây anh sẽ dối em! Dù em tin thật lòng với người anh yêu Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ! Xin lỗi em! Ngàn lời xin lỗi em! Xin em quên đi những lời yêu Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng Mưa ướt vai em hay nước mắt em? Anh muốn ôm em lau hết ưu phiền Xin hãy quên đi một giấc mơ buồn Xin hãy quên anh một kẻ đa tình Chìm trong say đắm lạc lối yêu đương Anh nhớ lần đầu tiên trông thấy nụ cười Mà em trao cho người lạc đường yêu đương Anh biết từ đây anh sẽ dối em! Dù em tin thật lòng với người anh yêu Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ! Xin lỗi em! Ngàn lời xin lỗi em! Xin em quên đi những lời yêu Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng Mưa! Mưa ướt vai em hay nước mắt em? Anh muốn ôm em lau hết ưu phiền Xin hãy quên đi một giấc mơ buồn Xin hãy quên anh một kẻ đa tình Chìm trong say đắm lạc lối yêu đương Mưa ướt vai em hay nước mắt em? Anh muốn ôm em lau hết ưu phiền Xin hãy quên đi một giấc mơ buồn Xin hãy quên anh một kẻ đa tình Chìm trong say đắm lạc lối yêu đươngWriters Minh Nhien No translations available
Cái motip tổng tài bá đạo thật sự đã rất quen rât quen thuộc rồi. Tình tiết quanh đi quẩn lại cũng là những hiểu lầm, ngộ nhận, nhận ra tình cảm, lại sóng gió, cứ hợp rồi tan, tan rồi hợp...Tình một đêm kết thúc, ai nấy rồi cũng thành người xa lạ thôi! Vậy là được. Cớ gì cứ phải cưỡng ép bên nhau? Thế nhưng tổng tài chính là thích bá đạo như vậy đó, được không hử?"Một đêm triền miên, quăng qua hai trăm đồng, tự nhận mình xui xẻo! Những tưởng từ nay là người qua đường, nhưng lại ba lần bốn lượt bị bắt trở lại giường... Về sau cô phẫn nộ, đổi lại anh lại nghiêm túc nói yêu cầu cô chịu trách nhiệm. Cô rất muốn biết "Chịu trách nhiệm thế nào?" Anh nhào tới như hổ vồ "Tiếp tục ngủ!~"Truyện có ba phần, mỗi phần là 1 cặp khác nhau. Văn án chỉ dành cho cặp chính ^^~***Dịch truyện Tầm mệt mỏi quá nên dịch vui một câu chuyện khác của bạn Tầm =~Truyện này không ngắn, ai thích đọc vui thì đọc, còn ai muốn tìm một truyện để hoàn nhanh thì đừng đọc thể loại tổng tài cẩu huyết như các bộ tổng tài cẩu huyết kinh điển khác, dễ khiến người đọc muốn đập nam chính hoặc nữ chính, ai yếu tim, yêu cầu thực tế, văn phong nho nhã cũng không nên đọc. Truyện có nội dung đã nhiều truyện viết, ai thích mới lạ cũng không nên của tác giả không có tên tuổi, ai muốn tìm một câu chuyện mượt mà từ đầu đến cuối cũng không nên đọc.***"Á, đau quá...""Không được chạy!""Tôi không muốn nữa, đừng tiếp tục nữa! Á..."...Lâm Uyển Bạch mở mắt ra, cơn đau lạ lẫm trên người khiến cô bàng hoàng nhận ra tất cả không phải cô đang có mặt là một phòng khách sạn, ánh nắng ngày mới mông lung hắt vào, làm nhòe đi tấm thảm trải sàn và một chiếc giường với tình cảnh "nóng bỏng". Quần áo của cô từ trong ra ngoài đều rơi hết xuống đất, nhăn nhúm hết qua cô đã bị ai đó cưỡng bức!Lâm Uyển Bạch ôm đầu, cố gắng nhớ lại. Cô làm việc partime trong một quán bar, công việc chủ yếu là quảng bá rượu cho khách, có một vị khách già tâm ý đen tối cứ nằng nặc bắt cô uống rượu rồi mới thanh toán. Sau khi uống xong, cô phát hiện trong rượu có vấn đề, khó khăn lắm mới thoát ra ngoài được. Sau khi ra khỏi thang máy, trong tình thế cấp bách, cô chui vào một không gian khác, sau đó ký ức trở thành những mảnh vụn vặt...Cánh cửa phòng tắm bất ngờ được mở giờ cô mới phát hiện ra trong phòng ngoài mình còn có một người khác. Lâm Uyển Bạch vội vàng kéo cao chăn lên che kín cơ tầm mắt qua nhìn, cô phát hiện đó là vóc dáng cao lớn lực lưỡng của một người đàn ông phương Bắc, đường nét ngũ quan cương nghị nhưng không quá thô, cực kỳ đẹp trên hông anh ta chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nửa người trên cứ thế lồ lộ ra ngoài không chút che đậy. Lồng ngực chia ra làm hai bên rắn chắc rõ ràng, nhìn tiếp xuống dưới là từng múi cơ bắp vừa phải, quy chuẩn và đường nhân ngư thấp thoáng, nước vẫn còn đang nhỏ xuống trên mái tóc Uyên Bạch đỏ mặt quay đi nhưng sau đó lại khẩn trương quay lại đầu tiên của cô cứ thế bị người lạ trước mặt này cướp mất, hơn nữa cô còn bị giày vò đến chết đi sống lại!Người đàn ông đi qua kéo tung rèm cửa ra, cầm một điếu thuốc trên bàn lên, quay lại liếc xéo cô rồi nhả ra một làn khói "Nhìn cái gì, muốn làm lại lần nữa hả?"Lại cái đầu anh!Mời các bạn đón đọc Xin Hãy Ôm Em của tác giả Bắc Chi.
Lục Tịnh Tuyết thấy vậy, bèn đánh mắt vào trong biệt thự, rồi đi tới với nét mặt khó hiểu "Tiểu Vũ, em sao vậy?"Người chạy ra ngoài là Trịnh Sơ Vũ. Lúc này cô ấy đang giận dữ ra mặt, thần sắc chỉ toàn phẫn nộ, đến nỗi từng đường nét thanh tú trên gương mặt trông có phần dữ dằn, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác."Tịnh Tuyết, em thật sự hận muốn chết!" Trịnh Sơ Vũ giậm chân, mắt càng đỏ Tịnh Tuyết nghi hoặc trong lòng, rút một chiếc khăn tay trong túi ra, giả vờ đưa cho cô ấy, nói giọng an ủi "Em đừng khóc nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?""Chẳng phải vì Lâm Uyển Bạch đó sao!" Trịnh Sơ Vũ nghiến răng nghiến lợi."Lâm Uyển Bạch?" Lục Tịnh Tuyết kinh ngạc ta một lần nữa đánh mắt vào biệt thự, khi thu ánh mắt lại thì nghe tiếng chiếc xe ô tô trắng dừng lại trong sân khoảng hai giây. Ban nãy lúc đi vào, cô ta đã nhìn thấy nó đỗ ở đó, biết Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch nhất định cũng đang có mặt."Đúng, chính là chị ta!" Trịnh Sơ Vũ hằn học nói, từng chữ đều toát vẻ hận thù "Cả đời này em và chị ta thề không đội trời chung! Bản thân chị ta vô dụng, lúc xuống nhà không chú ý để người làm va phải ngã xuống, không giữ được con, để mất đứa bé, nhưng chuyện này liên quan gì tới em chứ! Vậy mà chị ta lại chạy đi tìm ông ngoại mách tội, đổ tội cho em sai người làm làm vậy. Quá đáng thật sự, người làm đó đã tự nhận là bất cẩn rồi, không ai sai khiến cả, nhưng chị ta cứ một mực khẳng định có liên quan tới em!""Chuyện thuốc chuột lần trước em bị oan, nhưng em đã nhịn rồi. Khoảng thời gian gần đây em chẳng làm gì phá hoại chị ta và anh Trường Uyên cả, không ngờ chị ta ngông cuồng quá mức, bắt em chịu tội vô lý, thật tức chết!"Nói đến cuối cùng, Trịnh Sơ Vũ thật sự nước mắt giàn giụa như không biết trút sự ấm ức này vào đâu, còn phải giơ tay áo lên xong, Lục Tịnh Tuyết khá bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng không khó giải thuốc chuột lần trước Trịnh Sơ Vũ không có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, cho dù Lục Học Phương vừa về nước là hùng hùng hổ hổ lao tới nhà trang cãi với Nguyễn Chính Mai, nhưng ở trong mắt mọi người thì vẫn là do Trịnh Sơ Vũ giở trò. Chuyện lần này vừa xảy ra, hôm đó Trịnh Sơ Vũ cũng có mặt, Lâm Uyển Bạch đương nhiên sẽ đổ dồn mọi mâu thuẫn lên đầu Trịnh Sơ nhịn xuống nụ cười thầm trong bụng, Lục Tịnh Tuyết tiếp tục an ủi "Được rồi, đừng giận nữa. Em giải thích rõ ràng với ông ngoại, chắc ông sẽ tin em thôi!""Nếu ông chịu tin em đã chẳng bực đến mức này. Ông ngoại mắng em một trận, rõ ràng vì tin lời chị ta, cũng cho rằng có khả năng là do em làm!" Trịnh Sơ Vũ phẫn nộ nói, rồi lại gạt hai hàng nước mắt, đỏ mắt nhìn cô ta "Tịnh Tuyết, chị giúp em được không?""Giúp em chuyện gì?" Lục Tịnh Tuyết không hiểu."Em rõ ràng chẳng làm gì cả, nhưng Lâm Uyển Bạch lại cho rằng em làm mất đứa con của chị ta. Có chuyện nhịn được, có chuyện không thể. Nếu đã vậy, em dứt khoát chứng thực tội danh này. Thuốc tả lần trước quá tầm thường rồi. Lần này em đã sai người làm thuốc, để chị ta uống vào đừng hòng có con nữa! Người làm lúc trước đã bị em mua chuộc rồi. Ông ngoại đang dặn người ở dưới bếp nấu canh bổ cho chị ta, tới lúc đó em sẽ bảo người làm bỏ thuốc vào!"Trịnh Sơ Vũ rút từ trong túi áo ra một gói thuốc màu trắng "Thế nên, chị Tuyết, em muốn nhờ chị lát nữa đưa thuốc cho người làm kia, nếu không dưới bếp nhiều tai mắt, em sợ tới lúc đó bị phát hiện lại có kẻ nắm được thóp. Chị yên tâm, em sẽ không để chị bị nhúng chàm đâu. Chị cứ đưa thuốc cho người dưới, nói là của em, cô ta sẽ hiểu cần phải làm gì!"Lục Tịnh Tuyết không đưa tay đón lấy, càng không tùy tiện hứa hẹn chuyện gì. Cô ta cố tình hỏi "Tiểu Vũ, mấy chuyện kiểu này không đùa được đâu. Em nghĩ cho kỹ đi, em nhất định phải làm vậy sao?""Đương nhiên là nhất định rồi!" Trịnh Sơ Vũ cất giọng kiên quyết, vẻ chưa đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ cuộc, sau đó đổi giọng "Chị Tuyết, tuy chuyện thuốc chuột lần trước em không có bằng chứng, nhưng em biết, chính chị là người lén đổi thuốc tả thành thuốc chuột muốn Lâm Uyển Bạch uống vào. Bởi vì chuyện hôm đó em chỉ nói với chị thôi, chị cũng không cần giả vờ trước mặt em! Chị hoàn toàn có thể yên tâm, em sẽ không trách chị, bây giờ em một lòng căm hận Lâm Uyển Bạch. Chị ta dám đổ lỗi đứa bé bị mất lên đầu em, em thật sự tức chết, đáng lẽ lần trước phải cho chị ta đi chầu trời rồi!"Lục Tịnh Tuyết nhìn thấy ánh mắt Trịnh Sơ Vũ chỉ toàn căm hận, thật sự một lòng muốn khiến Lâm Uyển Bạch trả giá, bất giác buông bỏ sự phòng ngự trong lòng. Cộng thêm việc chuyện này suy cho cùng cũng chẳng can dự gì tới cô ta, bèn dịu giọng lôi kéo "Tiểu Vũ, chuyện lần trước quả thực đã khiến em chịu khổ rồi, chị Tuyết tạ lỗi với em! Nói thật lòng với em, sự căm hận chị dành cho cô ta không ít hơn em đâu. Cô ta không chỉ giật chồng sắp cưới của chị, còn giật cả bố của chị, bây giờ còn khiến bố mẹ chị ly hôn, cả nhà không được bình yên! Thế nên em yên tâm, lần này chị nhất định giúp em!""Cảm ơn chị Tuyết!" Trịnh Sơ Vũ mừng rỡ nói, ngẫm nghĩ một chút vội lên tiếng "Còn nữa, tới lúc đó mọi chuyện xảy ra, em sợ ông ngoại lại trách em, chị nhớ phải nói mấy câu đỡ cho em đấy!"Nghe thấy vậy, Lục Tịnh Tuyết càng gật đầu không chút nghi ngờ "Yên tâm đi!"...Trong phòng ăn, thức ăn đã lần lượt được bày ra, mùi cơm thơm nức cũng bay lượn trong không cụ Lục được đỡ, ngồi xuống vị trí chủ tọa. Hai anh em Lục Học Lâm và Lục Học Phương ngồi hai bên. Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên ngồi kế bên cạnh Lục Học Lâm. Trịnh Sơ Vũ cuối cùng mới lề mề đi vào, rõ ràng cúi gằm xuống tỏ thái độ không thân thiện. Cuối cùng vẫn là Lục Tịnh Tuyết chủ động kéo cô ấy vào trong. Lục Học Phương cũng cười trừ, nói đỡ nhiều lời tốt với ông cụ không khí trong phòng ăn vẫn có sự bí bách rõ người làm bê đĩa thức ăn từ trong bếp đi ra, bên trên đặt một chiếc bát sứ Thanh cụ Lục hắng giọng ho, rồi thở dài phá tan sự gượng gạo "Uyển Bạch, chuyện đứa bé cả nhà đều cảm thấy đáng tiếc. Nhưng cháu cũng đừng nghĩ quá xấu. Bây giờ là lúc cháu cần lấy lại sức khỏe. Ông đã dặn nhà bếp nấu một bát canh bổ, cháu uống hai bát cho bổ máu!""Cảm ơn ông nội..." Lâm Uyển Bạch gượng cười, nhưng ngoài mặt khó mà vui vẻ hoàn toàn Trường Uyên ngồi bên vươn cánh tay dài qua đỡ lấy, mày cũng nhíu lại rất người làm ấy đi vào, Lục Tịnh Tuyết và Trịnh Sơ Vũ đều nhìn chằm chằm vào bát canh, rồi lẳng lặng trao ánh mắt cho nhau, rồi đồng loạt nhìn xuống như không có chuyện gì xảy điều Lục Tịnh Tuyết không nhìn thấy chút xảo quyệt ánh lên trong ánh mắt Trịnh Sơ Vũ khi nhìn chân của người làm mỗi lúc một gần, người đó đặt bát canh xuống trước mặt Lâm Uyển Bạch nhưng chần chừ không rời đi ngay mà bỗng dưng quỳ rạp xuống trước mặt ông cụ Lục, vẻ hoảng sợ và lo lắng, giọng run rẩy."Thưa ông, bát canh bổ này đã bị bỏ thuốc...""Cái gì?" Ông cụ lập tức chau tương tự như thế này không lâu trước đây từng xảy ra trong phòng ăn nhà ông cụ Lục, không còn là lần đầu tiên nữa, gần như tất cả mọi người ngồi đây đều từng chứng kiến. Cho dù Lục Học Phương lúc đó không có mặt thì về sau cũng đã được nghe con gái kể lại, thế nên khi mọi chuyện lặp lại lần nữa, ai nấy đều có chút giận là ông cụ Lục, trong nhà mình liên tục xảy ra chuyện này tới hai lần, quả thực khiêu khích quyền uy của ông Học Lâm cũng nhíu chặt mày, hỏi với vẻ không vui "Trong canh đã bỏ thuốc gì?""Là một loại thuốc làm hại cơ thể, nếu cô Lâm uống vào, e là sau này muốn có con cũng không thể nữa...""Đúng là điên rồ!" Ông cụ Lục nổi trận lôi đình, giơ tay đập mạnh xuống bàn, chỉ vào người làm, chất vấn "Thành thật khai báo, ai cho cô cái gan lớn như vậy, ai bảo cô làm vậy!"Người làm liên tục xin lỗi, thành thật nói "Xin lỗi ông, con cũng bị ép vào đường cùng, không dám làm trái. Nhưng thật sự cảm thấy chuyện này quá thất đức nên mới buộc phải nói rõ sự tình với ông, là cô Tịnh Tuyết bảo cháu làm vậy..."Sau khi nhìn thấy người làm quỳ xuống, lớp nail tuyệt đẹp của Lục Tịnh Tuyết thật ra đã găm sâu vào lòng bàn tay ta không ngờ lại đổ bể vào lúc quan trọng nhất như lần trước, bất giác quay sang nhìn Trịnh Sơ Vũ, hơi bực dọc muốn hỏi xem rốt cuộc Trịnh Sơ Vũ làm ăn kiểu gì. Có điều Trịnh Sơ Vũ từ đầu tới cuối không nhìn cô ta. Tới khi người làm nói ra câu ấy, Lục Tịnh Tuyết mới kích động lên tiếng "Cô nói gì!"Người làm đưa mắt nhìn cô ta, cung kính báo lại "Thưa ông, là cô Tịnh Tuyết đưa thuốc cho con, bảo con bỏ vào bát canh bổ của cô Uyển Bạch, con bị cô ấy uy hiếp!""Sao cô có thể vu vạ cho người khác như vậy chứ?" Lục Tịnh Tuyết trừng mắt nhìn người làm với vẻ không dám tin, hoàn toàn không ngờ là mũi dùi lại hướng về phía mình. Cô ta hơi bối rối, thấy ánh mắt thảng thốt của ông, bố và cô đồng loạt hướng về mình, cô ta ra sức thanh minh "Ông nội, bố, chuyện này không liên quan đến con, là Tiểu Vũ bảo con làm!"Lần này cuối cùng Trịnh Sơ Vũ cũng nhìn cô ta, nhưng là chớp chớp mắt vô tội "Tịnh Tuyết, chị đang nói gì vậy, em không hiểu. Chuyện này có liên quan gì tới em. Ban nãy người làm đã nói rất rõ ràng, là chị đưa thuốc cho người ta, rồi bảo người ta bỏ vào canh của Tiểu Bạch, người làm bị chị uy hiếp mà!""Mày nói dối!" Lục Tịnh Tuyết tức điên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, tự biên bạch cho bản thân "Phải, đúng là chị đưa thuốc cho người làm, nhưng chị chỉ giúp em thôi! Lúc chị tới, em đứng khóc ngoài sân, chính em nói Lâm Uyển Bạch đổ lỗi cho em vì làm hỏng cái thai của cô ta, thế nên em muốn trả thù Lâm Uyển Bạch, để cô ta cả đời đừng hòng có con nữa. Cùng lắm chị chỉ giúp em đưa thuốc cho người làm, nói với người làm đây là thuốc của em, từ đầu tới cuối không chỉ thị cô ta làm việc gì hết!""Chị Tuyết, chị đổ oan cho em, em đâu có làm vậy. Ở ngoài sân đúng là chúng ta nói chuyện rất lâu nhưng những gì chị đang nói em nghe không hiểu. Nhưng không sao, cũng may em có ghi âm đây!" Trịnh Sơ Vũ nói một thôi một hồi trong sự ấm ức, rồi thật sự rút di động sau đó, không để cô ta kịp phản ứng, một đoạn ghi âm được bật phòng ăn, tiếng của họ lần lượt vang lên..."Chị Tuyết, tuy chuyện thuốc chuột lần trước em không có bằng chứng, nhưng em biết, chính chị là người lén đổi thuốc tả thành thuốc chuột muốn Lâm Uyển Bạch uống vào. Bởi vì chuyện hôm đó em chỉ nói với chị thôi, chị cũng không cần giả vờ trước mặt em!""Tiểu Vũ, chuyện lần trước quả thực đã khiến em chịu khổ rồi, chị Tuyết tạ lỗi với em! Nói thật lòng với em, sự căm hận chị dành cho cô ta không ít hơn em đâu. Cô ta không chỉ giật chồng sắp cưới của chị, còn giật cả bố của chị, bây giờ còn khiến bố mẹ chị ly hôn, cả nhà không được bình yên!"...Lục Tịnh Tuyết mặt biến sắc, chỉ thẳng tay vào mặt Trịnh Sơ Vũ "Tiểu Vũ, mày..."Không ngờ cuộc nói chuyện của họ lại bị ghi lại, hơn nữa còn rắp tâm giữ lại phần đặc sắc nhất!Lục Tịnh Tuyết cảm thấy choáng váng đến run rẩy, mơ hồ có cảm giác sống lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hình như cô ta đã bất cẩn bước chân vào một cái bẫy được giăng Sơ Vũ đút di động vào túi, nhún vai "Chị Tuyết, giờ thì chị có gì để nói nữa! Có ghi âm của chị, người làm cũng vạch mặt chị, là chị đố kỵ với Tiểu Bạch, nên mới hại chị ấy, nhưng lại đổ oan lên đầu em. Em quá oan uổng rồi! Huống hồ, đứa con của Tiểu Bạch vốn dĩ không hề mất, còn nguyên trong bụng chị ấy kìa!"Lục Tịnh Tuyết nghe thấy vậy bèn trợn tròn mắt, vô thức quay đầu nhìn xuống cái bụng của Lâm Uyển số tháng chưa nhiều, cô ăn mặc cũng rộng rãi nên hoàn toàn không thể nhìn ra đứa bé còn hay mất. Nghe Trịnh Sơ Vũ nói xong, cô ta như bừng tỉnh trong phút chốc, hóa ra mình đã bị lừa!Làm gì có chuyện mách tội ở đây, chẳng qua chỉ vì muốn kéo cô ta xuống bùn...Lục Tịnh Tuyết gần như nghiến răng nghiến lợi, buột miệng nói ra "Ông nội, bố, con nhỏ này cố tình tính kế hãm hại con!"Vừa dứt lời xong, cô ta liền hối hận, nói như vậy há chẳng phải là một sự thừa nhận hay sao...Quả nhiên, Lục Học Lâm nhìn cô ta còn sửng sốt hơn ban nãy, hỏi rành mạch từng câu từng chữ với thái độ khó tin "Tịnh Tuyết, chuyện thuốc chuột lần trước thật sự là do con làm, không liên quan tới Sơ Vũ?""Con..." Lục Tịnh Tuyết hoảng cụ Lục im lặng nãy giờ cũng chỉ biết lắc đầu, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt toát lên sự bất lực "Tịnh Tuyết, cháu khiến ông quá thất vọng. Ông lâu nay cứ nghĩ cháu là người hiểu chuyện và lương thiện nhất, nhưng sao cháu... lại giống hệt mẹ cháu, tâm địa ác độc như vậy!""Uổng công cháu là em họ của Sơ Vũ mà dám hãm hại nó như vậy!" Lục Học Phương oán hận trong lòng, càng không bỏ qua cơ hội lần Tịnh Tuyết có trăm cái miệng cũng khó mà biện bạch, đành bấm bụng thừa nhận mọi ta vòng qua bàn ăn, chạy nhanh tới giữa ông cụ Lục và Lục Học Lâm, quỳ xuống bên chân Lục Học Lâm, nước mắt lã chã rơi, nói với thái độ ân hận "Bố, con chỉ nhất thời suy nghĩ tối tăm! Lâm Uyển Bạch giật mất Trường Uyên từ tay con, lại đường hoàng bước vào nhà họ Lục. Mẹ và con hôm nay đi tới bước này, con rất khó chịu trong lòng mới nông nổi làm ra chuyện sai lầm này... Cũng may chưa gây ra hậu quả không thể cứu vãn, bố tha thứ cho con được không? Bố, thật ra con hối hận lắm rồi, con là con gái của bố, con là người ra sao chẳng phải bố hiểu rõ nhất sao, đúng không ạ?"Nhìn thấy dòng nước mắt giàn giụa của con gái, trong lòng Lục Học Lâm khó tránh khỏi mâu thuẫn. Ở một góc độ nào đó, Lục Tịnh Tuyết cũng coi như được người ta đồng cảm, ngay cả ông cụ Lục ở bên cạnh cũng không khỏi mềm lòng."Không chỉ có vậy."Bỗng nhiên, một giọng nam trầm vang lên kịp chương 347
Dịch giả Tô Ngọc Hà ” Cái motip tổng tài bá đạo thật sự đã rất quen rât quen thuộc rồi. Tình tiết quanh đi quẩn lại cũng là những hiểu lầm, ngộ nhận, nhận ra tình cảm, lại sóng gió, cứ hợp rồi tan, tan rồi hợp… Tình một đêm kết thúc, ai nấy rồi cũng thành người xa lạ thôi! Vậy là được. Cớ gì cứ phải cưỡng ép bên nhau? Thế nhưng tổng tài chính là thích bá đạo như vậy đó, được không hử? “Một đêm triền miên, quăng qua hai trăm đồng, tự nhận mình xui xẻo! Những tưởng từ nay là người qua đường, nhưng lại ba lần bốn lượt bị bắt trở lại giường… Về sau cô phẫn nộ, đổi lại anh lại nghiêm túc nói yêu cầu cô chịu trách nhiệm. Cô rất muốn biết “Chịu trách nhiệm thế nào?” Anh nhào tới như hổ vồ “Tiếp tục ngủ!~” Truyện có ba phần, mỗi phần là 1 cặp khác nhau. Văn án chỉ dành cho cặp chính ^^~
xin hãy ôm em thật lòng